Thời điểm nàng thuật lại, Ngụy Thư Tĩnh vẫn luôn lẳng lặng nghe.
Chờ nàng kể đến đêm đó, bị Nha Sát đưa tới phủ của Lại Bộ Thị Lang, bị ép hạ độc Ninh Vương...!
Chờ kể xong chuyện này, nàng cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi không ít.
Gần đây nó luôn là tảng đá đè nặng trong lòng nàng, dường như theo quá trình nàng kể lại mà biến mất.
"Lưu Vân Bạch tâm cơ thâm trầm, làm người giảo hoạt.
Từng cái bẫy bày ra, phía sau liền có vô số cái bẫy chờ sẵn." Nói tới đây, Vân Trân thở dài, "Có điều, đi đến bước đường hôm nay cũng là do muội gieo gió gặt bão.
Nếu không phải lúc trước muội quá tự tin, cho rằng có thể ứng phó hấn, vậy..."
"Đây không phải lỗi của muội." Ngụy Thư Tĩnh nắm lấy tay nàng đặt trên bàn, nhẹ giọng, "Không ai có thể đề phòng rắn độc nấp dưới lá cây."
"Nhưng huynh đã từng nhắc nhở muội." Vân Trân nhíu mày.
Đã từng có thời điểm Ngụy Thư Tĩnh nhắc nhở nàng, không thể tiếp xúc với Lưu Vân Bạch.
"Nhưng khi ấy ta không lấy ra được chứng cứ chứng minh lời ta nói."
Lúc ấy y chỉ dựa vào trực giác, cảm thấy Lưu Vân Bạch này tâm thuật bất chính.
"Để ta thay muội giết hắn." Ngụy Thư Tĩnh đột nhiên nói.
"Không thể!" Vân Trân trở tay bắt lấy tay Ngụy Thư Tĩnh, kinh hoảng nói, "Ngụy đại ca, sở dĩ muội lựa chọn kể huynh nghe những chuyện này là vì muội tin huynh sẽ không xúc động hành sự.
Nếu Ngụy đại ca muội thay muội mạo hiểm ám sát Lưu Vân Bạch, sau này muội sợ là không dám nói gì với huynh nữa."
Thấy Vân Trân hoảng loạn, Ngụy Thư Tĩnh đành phải từ bỏ ý định ám sát.
"Được, ta hứa với muội." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, "Nhưng ta phải giúp muội làm gì đó."
Vân Trân thấy y đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời rút tay về, cầm lấy ly trà trước mặt, nghĩ nghĩ.
"Hiện tại muội đúng là có chuyện muốn làm phiền Ngụy đại ca." Vân Trân hít sâu một hơi, nói.
...!
Gần đây nàng luôn tìm cơ hội tiếp cận nơi ở của cao thủ dùng độc thần bí kia.
Nhưng nơi đó luôn