Chờ Vân Trân tới nơi, Ngụy Thư Tĩnh đã tới.
"Ngụy đại ca."
Hai người gật đầu, sau khi trao đổi ánh mắt, liền đi về phía Thự Quang Lâu.
Tới gần tiểu viện của cao thủ dùng độc thần bí kia, Vân Trân dừng lại, đưa một túi tiền nhỏ cho Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh nhận lấy, từ bên trong lấy ra một viên thuốc.
Vân Trân giải thích: "Đề phòng vạn nhất."
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, nuốt vào.
"Ta đi đây."
"Huynh cẩn thận một chút."
Ngụy Thư Tĩnh gật đầu với nàng.
Sau đó, y đeo khăn che mặt, phóng người bay lên vách tường và mái ngói, nhảy xuống trong viện kia.
Vân Trân trốn vào chỗ tối.
Không bao lâu, liền thấy Ngụy Thư Tĩnh từ bên trong bay ra ngoài, phía sau có một bóng người đuổi theo.
Chờ hai người họ biến mất, Vân Trân nắm bắt cơ hội này, lẻn vào trong viện.
Nơi này vô cùng an tĩnh.
Ánh trăng chiếu rọi vào viện, dẫn đường cho nàng.
Gần đây Vân Trân luôn ở xung quanh nơi này, còn từ chỗ hạ nhân hỏi thăm được bố cục kết cấu.
Cho nên, tuy là lần đầu tiên tới, nhưng nàng đối với nơi này lại quen thuộc là thường.
Viện không lớn, phòng dành cho người ở chỉ có ba gian.
Vân Trân cẩn thận xem xét từng gian phòng.
Thời điểm nàng tới trước cửa gian phòng thứ ba, còn chưa có hành động gì, trong phòng đột nhiên sáng lên.
Sắc mặt Vân Trân thay đổi, theo bản năng duỗi tay sờ soạng bên hông.
Đúng lúc này, bên trong vang lên một giọng khàn khàn, xen lẫn tiếng ho khan: "Khụ khụ...!Đã tới rồi, vào đây đi."
Vân Trân nhíu mày, hít sâu một hơi, duỗi tay mở cửa.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Cảnh tượng bên trong đập vào mắt Vân Trân.
Cách bài trí cực kỳ đơn giản, giữa phòng có một cái bàn tròn, bên trên có một cây đèn dầu.
Hiện tại, bên cạnh bàn tròn, dưới ánh nến mờ nhạt có một thân ảnh câu lũ đang ngồi.
Quả nhiên như bọn họ nói, người này từ đầu tới cuối đều khoác áo choàng màu đen, ngay cả ánh