"Ngẩng đầu lên." Tô trắc phi nói.
Vân Trân ngây ra một lúc, vẫn nghe lời ngẩng đầu.
Tô trắc phi đánh giá nàng một phen: "Quả nhiên xinh đẹp."
Vân Trân vội gục đầu, không dám nói lời nào.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng làm nha hoàn thông phòng của Húc Nhi không?"
Vừa hết câu, Vân Trân lần nữa ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Tô trắc phi.
"Đương nhiên, sau này nếu sinh được nhi tử, mẫu bằng tử quý, ta có thể để ngươi trở thành thiếp thất của nó." Tô trắc phi lại nói.
Tuy giọng của bà ta hòa hoãn, trên mặt cũng không lộ chút không vui, nhưng giờ phút này Vân Trân lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Vân Trân lập tức quỳ xuống, trán đập mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo: "Nô tỳ không dám! Khẩn cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban."
"Không dám? Có gì không dám?" Tô trắc phi híp mắt, "Dù sao ngươi cũng là người của ta.
Bảo ngươi đi theo Húc Nhi, cũng coi như thành người một nhà."
"Nô tỳ không dám! Nô tỳ chưa từng nghĩ tới việc sẽ trở thành người của thiếu gia! Xin nương nương minh giám!"
"Vậy sao?" Nghe tới đây, Tô trắc phi suy tư nhìn về phía cách vách.
"Vâng.
Nô tỳ đối với thiếu gia chỉ có tình cảm chủ tớ." Vân Trân đáp.
Tô trắc phi không nói nữa.
Vân Trân thấp thỏm chờ đợi.
Nhưng nàng lại không biết, giờ phút này ở nơi nàng không nhìn thấy, Triệu Húc đang đứng ở phòng cách vách, nghe rõ từng câu từng chữ nàng vừa nói.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Triệu Húc nghiến răng.
Hắn cảm thấy những gì nàng nói còn đau hơn roi vừa quất lên lưng hắn, đau đến mức không có cách nào hít thở.
Trong hoảng hốt, hắn nhớ lại vụ đánh cược của mình và mẫu phi khi nãy.
"Đến bây giờ con vẫn thích nàng?" Tô trắc phi đánh một roi lên lưng hắn.
Triệu Húc cắn răng, quỳ dưới đất, trên lưng để lại vết máu.
"Vâng." Hắn đáp.
"Dù thế nào con vẫn thích nàng?" Tô trắc phi lại hỏi.
"Vâng." Hắn đáp.
Dứt lời, lại một roi đánh