Giờ Mão mỗi ngày rời giường?
Giờ Mão tương đương với năm giờ sáng ở thế giới kia của nàng.
Khi ấy, trời còn chưa sáng, đã phải rời giường.
Hơn nữa, mỗi ngày còn bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ.
Ngục giam quản phạm nhân cũng không nghiêm khắc như vậy!
"Ngươi còn chưa rõ tình cảnh của mình lúc này sao?" Bình Nhi nhướng mày.
Vân Trân lắc đầu.
Tô trắc phi bảo nàng tới biệt trang là vì tiếp cận một người, nhưng lại không nói nàng biết, Thượng Thanh biệt trang rốt cuộc là nơi thế nào?
Có điều, căn cứ theo tình hình từ lúc nàng xuống xe cho đến hiện tại, e rằng mọi việc không quá lạc quan.
"Không sao." Bình Nhi nhìn nàng, nói, "Chờ ở lâu rồi, ngươi sẽ biết.
Hôm nay ngươi vừa tới, ta cho ngươi nghỉ một ngày, tạm thời không trừ lông chim của ngươi.
Nhưng bắt đầu từ ngày mai, ngươi nhất định phải làm việc!"
Dứt lời, Bình Nhi liền muốn rời đi.
"Bình Nhi tỷ tỷ, đêm nay ta ngủ ở đây, vậy khăn trải giường và chăn đâu?" Vân Trân vội hỏi.
Căn phòng này, cho dù dùng từ "nghèo rớt mồng tơi" để hình dung, một chút cũng không khoa trương.
Bình Nhi liếc nhìn hành lý trong lòng nàng: "Quên nói, đồ ở Thượng Thanh biệt trang này, ngay cả chén đũa ngươi ăn cơm cũng phải bỏ tiền ra mua.
Nếu ngươi muốn chăn, vậy phải bỏ tiền ra mua từ chỗ người khác, ở chỗ Hỗ đại nương hay Trương Sơn đều có thể mua được.
Đồ chỗ Tống ma ma đầy đủ nhất, ngay cả son phấn cũng có.
Có điều, ta khuyên ngươi đừng tới chỗ Tống ma ma, bà ấy sẽ ăn hết ngay cả xương cốt ngươi cũng không còn."
"Vậy ta..."
Đây rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?
"Có điều ngươi may đấy, chỗ ta còn dư một bộ, đã cũ, chỉ tính ngươi bảy đồng.
Lát nữa ngươi có thể đi cùng ta lấy về, xem còn có yêu cầu gì không."
"Đa tạ Bình Nhi tỷ tỷ." Vân Trân vội đáp.
Nàng xưa nay là người thức thời, cho dù hiện tại không rõ cục diện trước mắt, nhưng nàng biết, sau này muốn sống ở đây, nhất định phải tìm một ngọn núi để dựa vào.
Mà người trước mắt, tuy rằng