Vân Trân ngây ra một lát, vội chạy tìm nơi cách xa bọn họ nhất mà ngồi xuống, lúc này mới lấy bánh bao ra ăn.
Ừng ực...!
Bỗng, nàng nghe bên cạnh có tiếng nuốt nước miếng.
Nàng quay đầu, phát hiện bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu niên dơ bẩn.
Thiếu niên kia gầy đến chỉ còn lại da bọc xương, hai mắt đang nhìn chằm chằm bánh bao trong tay nàng.
Ừng ực...!
Thiếu niên lại nuốt nước miếng, sau đó nhìn nàng.
"Muốn ăn sao?"
Vân Trân thấy hắn như vậy, không nhịn được mà hỏi.
Đối phương chăm chú nhìn nàng, cảnh giác mà nhìn, sau đó gật đầu thật mạnh.
"Vậy ta cho ngươi..."
Vân Trân còn chưa nói xong, nửa cái bánh bao nhân thịt trên tay đã bị hắn giật lấy.
"Nè, sao ngươi lại..."
Vân Trân khiếp sợ nhìn hắn.
Vân Trân vốn dĩ định đưa bánh bao còn chưa ăn trong lòng cho hắn, kết quả thiếu niên lại cho rằng nàng muốn lấy bánh bao về, vội chồm người qua giật lấy, nhét vào trong miệng.
"Khụ khụ..."
Hắn liền bị nghẹn, ngã xuống đất, tay ôm lấy cổ lăn lộn.
"Ngươi đừng gấp, đừng gấp..." Vân Trân duỗi tay vỗ lưng giúp hắn, thuận tiện đưa chén nước mới lấy từ chỗ Hỗ đại nương tới trước mặt thiếu niên, "Uống nước, đừng gấp, từ từ uống..."
Dần dần, thiếu niên kia bình thường trở lại.
"Ta không muốn tranh đồ ăn với ngươi, ta chỉ muốn nói bánh bao kia ta cắn qua rồi, ta có thể cho ngươi cái mình chưa ăn." Vân Trân giải thích.
Thiếu niên kia nghe nàng nói vậy, không khỏi kinh ngạc, sau đó hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
"Ăn nữa không?" Vân Trân đưa bánh bao cho hắn.
Ánh mắt thiếu niên càng trở nên phức tạp: "Ngươi quá tốt rồi."
"Ăn đi." Vân Trân cười cười, nhét bánh bao vào tay hắn, sau đó lấy cái khác ra, tiếp tục ăn.
Vân Trân cắn mấy miếng, phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, quay đầu nhìn, mới phát hiện thiếu niên không ăn cái bánh bao kia, mà giấu nó đi.
Thấy Vân Trân nhìn mình, thiếu niên khinh thường bĩu môi: "Mỗi người mới thời điểm mới tới, ai cũng đều giống ngươi, nhưng không bao lâu liền biến thành đám người đối diện...!Dần dần ngươi sẽ