Cuối cùng, Vân Trân phải tốn hai phần ba số tiền nàng mang theo mới mua được thuốc từ chỗ Tống ma ma.
Quả thật tàn nhẫn như lời đồn, nếu không phải đi theo Niên Sanh, chỉ sợ một phần ba còn lại của nàng cũng bị Tống ma ma ăn luôn.
Sau khi có được thuốc, Vân Trân liền đi nấu nước rửa sạch vết thương trên người Mặc Nhiễm.
Hai canh giờ sau, tình hình Mặc Nhiễm dẫn ổn định.
Vân Trân giơ tay lau mồ hôi trên trán.
"Ngươi đúng là tốt bụng một cách mù quáng."
Phía sau, Niên Sanh hai tai ôm vai dựa vào tường, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Vân Trân chỉ cười cười, không nói gì.
Nàng không phải người tốt bụng.
Tiền tài đối với nàng mà nói chẳng qua là vật ngoài thân, bỏ ra chút tiền đã có thể cứu được một mạng, đổi được ân tình của một người, điều này đối với nàng mà nói thật ra là vụ mua bán rất có lời.
Xem ra, đi theo Tô trắc phi, nàng không phải không học được gì.
Niên Sanh hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Vào đêm, Mặc Nhiễm tỉnh lại.
"Khụ khụ..."
"Sức khỏe tỷ còn yếu, đừng vội ngồi dậy."
Lúc này bên cạnh truyền tới giọng nói quen thuộc.
Mặc Nhiễm yếu ớt quay đầu.
"Trân...!Trân Nhi?" Mặc Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, "Khụ khụ...!Ta đây là...!Ta còn sống sao...!Là muội cứu ta đúng không?"
"Đừng vội nói chuyện, muội đi xem thuốc nấu cho tỷ đã xong chưa."
Vân Trân thay nàng ấy chỉnh lại góc chăn, xoay người ra ngoài.
Chờ nàng mang thuốc vào, phát hiện Mặc Nhiễm thất thần dựa vào giường, ánh mắt không có tiêu cự không biết đang nhìn đi đâu.
"Uống thuốc đi."
Vân Trân đi qua, ngồi bên mép giường.
Mặc Nhiễm thật sự quá yếu, yếu đến mức chén thuốc cũng không cầm được.
Cho nên, Vân Trân phải đút nàng ấy từng muỗng.
Uống thuốc xong, Vân Trân tiếp tục thắt dây đeo ban ngày còn chưa làm xong.
Tiền của nàng không còn nhiều lắm, mỗi ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngoại trừ "lông chim", sẽ còn được thưởng ba màn thầu, nàng tạm thời chưa định từ bỏ nó.
...!
Vân Trân ở trong phòng thắt dây đeo bao lâu, Mặc Nhiễm ở trên giường phát ngốc bấy lâu.
Đương nhiên, không phải hoàn toàn là phát ngốc.
Nàng ấy bị