"Ngươi khiếp sợ như vậy làm gì?" Liễu Minh Cẩn khó hiểu.
"Liễu công tử, Liễu thiếu gia, cầu xin ngài giúp nô tỳ một chút, nô tỳ lén chạy ra ngoài, tuyệt đối không thể để những người khác biết nô tỳ ở đây.
Làm ơn, coi như nô tỳ nợ ngài một ân tình!" Vân Trân vội nói.
"Được thôi, ngươi là sợ bị trách phạt..." Liễu Minh Cẩn còn chưa nói xong, phía sau liền có người gọi hắn.
"Minh Cẩn, ngươi ở đó nói chuyện với ai vậy? Chúng ta đã nói chuyện với người trong đạo quan, hôm nay có thể tá túc ở đây một đêm."
Dứt lời, liền thấy nhóm người từ bên cạnh đi tới, Triệu Húc và Lưu Vân Bạch cũng ở đây.
"Ta..."
Liễu Minh Cẩn nhìn thấy Triệu Húc và Lưu Vân Bạch, lập tức quay đầu nhìn Vân Trân.
Nhưng giờ phút này sau lưng hắn nào còn bóng dáng của nàng?
"Ta...!Vừa rồi ta nói chuyện với chim chóc trên cây." Liễu Minh Cẩn nói xong, liền ngẩng đầu nhìn lên cái cây bên cạnh.
"Trên cây có chim chóc sao?" Có người hỏi.
"Nhã hứng của Liễu công tử đúng là đặc biệt." Có người nói với Triệu Ngọc Dao.
Triệu Ngọc Dao nghe vậy, đỏ mặt nhìn Liễu Minh Cẩn.
"Liễu công tử thích nói chuyện với chim chóc sao? Ta cũng thích.
Ngày thường ta thích nuôi chim nhỏ..." Triệu Ngọc Dao tiến lên, mượn cơ hội bắt chuyện.
"A, ta, việc này..." Liễu Minh Cẩn mệt mỏi quay đầu, "Người đàn bà đanh đá" này sao cứ thích quấn lấy mình vậy?
Có điều, nha đầu Trân Nhi kia đi đâu rồi?
Sao hắn vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi?
Liễu Minh Cẩn không hiểu nổi.
Bên kia, Triệu Húc nhẫn nại ứng phó với người muốn bắt chuyện với hắn.
Kế hoạch của bọn họ vốn là trở về trong ngày.
Nhưng có một xe ngựa của họ bị hỏng, nhất thời không thể sửa kịp, vì thế mọi người định ở nhờ Thanh Phong Quan một đêm.
...
"Hi thiếu gia đang nghĩ gì đấy?" Có người hỏi Lưu Vân Bạch.
"Không có gì." Lưu Vân Bạch lắc đầu.
Nói xong, hắn làm như suy tư mà nhìn người bên cạnh.
"Được rồi, đã nói chuyện với quan chủ, mọi người vào trong đi." Lúc này, có người bảo.
Vì