Vân Trân nhìn hắn.
Không thể hiểu vì sao hắn bỗng nói một câu chua xót như vậy.
"Thiếu gia?" Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
Nhưng lúc này, Triệu Húc đã không muốn tiếp tục đề tài này, hắn dời mắt đi, xoay người đến bên cạnh bàn, hỏi: "Nàng tới Thanh Phong Quan cũng là ý của mẫu phi?"
"Vâng." Vân Trân nghĩ nghĩ, gật đầu, "Đêm nay nô tỳ có chút việc cần hoàn thành, thiếu gia có thể cho phép nô tỳ tự ý hành động không?"
Chỗ Nhung Nhung còn cần nàng trông chừng.
Qua một lát, Triệu Húc mới gật đầu: "Được, vậy nàng đi đi."
"Tạ thiếu gia, nô tỳ cáo lui trước."
Vân Trân nói xong, liền muốn rời đi.
"Niên Sanh kia..."
Thời điểm Vân Trân sắp ra khỏi phòng, giọng của Triệu Húc bỗng vang lên.
Vân Trân quay đầu nhìn hắn, lúc này dường như mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nàng giải thích: "Niên Sanh là người nô tỳ quen ở Thượng Thanh biệt trang.
Tuy rằng cùng là bằng hữu, nhưng ở trong lòng nô tỳ, thiếu gia vẫn quan trọng hơn."
Vân Trân nói xong, hành lễ với hắn, rời đi.
Triệu Húc đứng bên bàn, vì câu cuối cùng này của nàng, tâm trạng lập tức từ mây đen chuyển thành trời nắng.
Hắn không nhịn được mà sầu não, là bản thân nghĩ nhiều rồi.
Dù sao, hắn và Vân Trân đã quen biết nhiều năm, mà Niên Sanh kia cùng nàng chỉ mới biết nhau nửa tháng.
Tình cảm nhiều năm như vậy, há có thể so sánh với nửa tháng ở chung?
Huống hồ, hắn và Vân Trân còn cùng nhau trải qua nhiều chuyện.
Hắn nên tin tưởng bản thân mình hơn mới đúng.
Nhưng người kia...!
Triệu Húc nhớ lại ánh mắt như sói của người nọ, trong lòng có chút do dự.
...!
Bên này, thời điểm Vân Trân rời khỏi phòng Triệu Húc, trời đã sắp tối.
Khi nàng xuyên qua nguyệt môn, vừa tới trong viện thì dừng lại.
Bởi vì có một nam tử hồng y đứng dưới gốc đa giữa sân.
Vân Trân nhíu mày nhìn Lưu Vân Bạch.
"Sao hả? Nửa tháng không gặp, ngươi liền coi như không quen biết ta sao?" Lưu Vân Bạch khẽ cười.
Vân Trân cất đi ánh mắt lạnh lẽo, cúi đầu, hành lễ với Lưu Vân Bạch: "Nô tỳ gặp qua Hi thiếu gia.
Nô tỳ còn có việc, cáo từ trước." Dứt