Tôn Thúy Nga cúi đầu đứng bên cạnh Vân Trân.
Vân Trân nhìn nàng ấy, nàng ấy lại chột dạ tránh đi ánh mắt của Vân Trân.
Vân Trân thấy vậy, nhíu mày.
Nàng giống như lọt vào một vòng lẩn quẩn.
Từ lúc Châu Nhi bỏ thuốc, vận mệnh đã chú định có một bàn tay đang âm thầm thao túng tất cả.
Trước đó nàng không nhìn ra, mãi đến khi Tô Thúy Nga xuất hiện, nàng mới phát hiện sự việc có chỗ không đúng.
Vòng lẩn quẩn ấy, bàn tay âm thầm thao túng ấy hóa thành bóng đè lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận nàng.
Đến khi nàng phát hiện, đối phương đã bắt đầu thu võng.
Manh mối nàng hiện có quá ít, căn bản không cách nào thoát khỏi "cái võng" này.
Điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là an tĩnh xem biến.
Kiên nhẫn, bình tĩnh.
...!
"Tôn Thúy Nga?" Triệu Húc hỏi, "Ngươi muốn nói gì?"
"Nô tỳ muốn nói chuyện đồ ăn của công nhân bị bỏ thuốc cách đâu không lâu..." Tôn Thúy Nga đáp.
Kế tiếp, nàng ấy thuật lại chuyện thuốc xổ trước mặt mọi người.
Chờ nàng ấy nói xong, Xuân Nha liền tiếp lời: "Thiếu gia, Tôn Thúy Nga cũng đã nói vô cùng rõ ràng.
Châu Nhi ghen ghét Trân Nhi nên bỏ thuốc vào đồ ăn do nàng phụ trách.
Nhưng không ngờ sau khi biết chuyện, Trân Nhi không chỉ không vạch trần Châu Nhi, ngược lại còn năn nỉ Tôn Thúy Nga che giấu việc này.
Nếu không phải Trân Nhi muốn ép Châu Nhi làm chuyện xấu gì đó, vậy tại sao nàng phải bao che cho người hãm hại mình?"
Trong phòng rơi vào an tĩnh.
Nửa ngày sau, Triệu Húc mới lên tiếng: "Ý ngươi là đồ của mẫu phi do Trân Nhi sai khiến Châu Nhi đi trộm?"
"Không sai!" Xuân Nha nói, "Trân Nhi dùng nhược điểm của Châu Nhi uy hiếp nàng ấy đi trộm đồ của nương nương.
Không ngờ chuyện này nhanh như vậy đã bị nương nương phát hiện.
Trân Nhi vào đường cùng, liền bảo Châu Nhi đào tẩu, gánh tội thay mình.
Vì thế, trong tay nải này, cho dù tất cả đều là đồ của Châu Nhi cũng không chứng minh được Trân Nhi trong sạch."
"Trân Nhi, ngươi có gì muốn nói không?" Triệu Húc hỏi Vân Trân.
Vân Trân