Khoảnh khắc trông thấy Triệu Húc và Tô trắc phi, đồng tử Vân Trân co rụt lại.
Nàng vội quay đầu nhìn Độc Thủ Y Tiên.
Độc Thủ Y Tiên tránh ánh mắt của nàng, vào gian phòng, đi đến bên cạnh cái giá đã an bài trước đó.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã tối, giữa phòng có hai cái giường đặt song song, bên cạnh còn có một trản đèn dầu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bốn người trong phòng không ai nói chuyện, bầu không khí có vẻ quái dị.
Vân Trân ở Thính Tuyết Hiên lâu như vậy, về nơi này, nàng chỉ biết nó gần chỗ ở của Tô trắc phi, nhưng chưa từng tới.
Sắc mặt sư phụ rất nghiêm túc, Tô trắc phi lãnh đạm, Triệu Húc cũng không nhìn nàng.
Vân Trân đột nhiên cảm thấy bất an.
Đúng lúc này, Độc Thủ Y Tiên lấy một hộp gấm từ trong ngăn tủ ra, xoay người, gật đầu với Tô trắc phi.
Tô trắc phi thấy vậy, liền nhìn Triệu Húc: "Lên đi."
Triệu Húc nhấp môi, nghiêm túc nhìn một chiếc giường trong đó.
"Ngươi cũng lên đi." Tô trắc phi lại ra lệnh cho Vân Trân.
Vân Trân đi hai bước, dừng trước giường, nghi hoặc nhìn Tô trắc phi: "Đây là để làm gì?"
Tô trắc phi nhíu mày nhìn Độc Thủ Y Tiên: "Ngươi vẫn chưa nói với nàng?"
"Nói gì cơ?" Vân Trân hoảng loạn.
Độc Thủ Y Tiên thở dài, tránh ánh mắt của nàng.
Triệu Húc cũng trầm mặc.
"Thôi được rồi, vẫn là để ta nói ngươi biết."
Tô trắc phi nhận lấy hộp gấm trong tay Độc Thủ Y Tiên, đi tới trước mặt Vân Trân, sau đó chậm rãi mở ra.
Sau khi hộp gấm mở ra, bên trong xuất hiện hai con tiểu trùng, một xám một đỏ sậm, thoạt nhìn xấu xí tới cực điểm.
"Đây là...!Cổ trùng?" Vân Trân nheo mắt, không dám xác định.
A Lãn cũng là cổ trùng, nhưng ngoại trừ ngủ, tìm rượu, dọa người, nó dường như chẳng còn tác dụng nào khác.
Nhưng hai con cổ trùng xấu xí trước mặt này lại khiến Vân Trân cảm thấy khogo rét mà run.
"Đây là tình nhân cổ." Tô trắc phi nhìn nàng,