Tiễn đoàn người Triệu Húc đi, Vân Trân trở về Thính Tuyết Hiên.
Vì hai tháng trước Xuân Miêu gả cho nhi tử của một quản sự, hiện giờ đã dọn ra khỏi Thính Tuyết Hiên, nên năm nay phụ trách trông chừng nha hoàn là Đông Thiền.
Lúc này đã không như ban đầu mang mười phần mùi thuốc súng, nhưng Đông Thiền vẫn thích làm khó dễ Vân Trân.
"Ngươi cứ mặc kệ nàng ta.
Nghe nói nàng ta trễ một chút cũng sẽ đi, chờ nàng ta đi rồi, ngươi muốn đi đâu đều được." Trước khi đi, Quả Nhi an ủi nàng.
"Ta biết.
Ngươi mau về đi, không phải ca ca tẩu tẩu nhà ngươi còn đang ở nhà chờ ngươi sao?" Vân Trân nói.
"Ừ.
Vậy ta đi đây, sáng mai sẽ về xem ngươi." Quả Nhi nói xong, cũng rời đi.
Tới chiều, Vân Trân cảm thấy Thính Tuyết Hiên này bỗng trở nên trống rỗng.
Mọi người đều có nơi để đi, cho dù không có, cũng sẽ tốp ba tốp năm hẹn nhau ra ngoài chơ đùa.
Chỉ có nàng...!Chỉ có vong hồn tới dị thế này như nàng...!Cũng chỉ có lúc này, nàng mới nhớ ra rằng bản thân không giống những người khác...
Đời trước nàng ra đi sạch sẽ, không chút vướng bận...!Không, cũng không phải hoàn toàn không vướng bận.
Nghĩ đến đây, Vân Trân sửng sốt, sau đó duỗi tay xoa mặt, đứng dậy tới hoa viên tìm Hắc đại nhân.
Tết này, xem ra chỉ có nó ở bên nàng.
...
Cứ như vậy mà tới tối.
Vân Trân ôm lò sưởi tay ngồi ngủ gật ở cửa.
Đột nhiên nàng bừng tỉnh, nhìn sắc trời đã tối, nhớ tới chuyện Ngụy Thư Tĩnh hẹn gặp nàng, nhanh chóng đứng dậy, vào trong thay xiêm y, vội vã ra ngoài.
Ngụy Thư Tĩnh hẹn gặp nàng ở gần hoàng thành.
Khi Vân Trân tới nơi, Ngụy Thư Tĩnh đã ở đó chờ sẵn.
Sau đó, hai người đến dưới gốc cây bên cạnh.
"Trân Nhi, đây là quà năm mới ta chuẩn bị cho muội." Ngụy Thư Tĩnh nói xong, liền từ trong lòng ngực lấy ra một túi tiền, đưa cho Vân Trân.
Vân Trân nhận lấy, tò mò mở ra, phát hiện bên trong là một chiếc vòng tay quý giá.
Khoảnh khắc nhìn thấy, Vân Trân lập tức bỏ nó vào, muốn trả lại Ngụy Thư Tĩnh.
Nhưng