Vân Trân buông màn, lui về trong xe ngựa.
"Trân Nhi, ta sợ quá.
Ta không muốn đi Nam Hoang." Lúc này, tiểu nha hoàn bên cạnh đến bên nàng.
Vân Trân ôm nàng ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bả vai: "Đừng sợ, đừng sợ, tất cả sẽ qua thôi."
"Ta cũng sợ!"
"Ta không muốn rời khỏi kinh thành, rời xa mẫu thân."
Hai người kia cũng bắt đầu nức nở.
Bọn họ không dám lớn tiếng, sợ xa phu bên ngoài nghe được.
"Sẽ khá thôi." Vân Trân an ủi, ánh mắt lộ rõ sự thương tiếc và bất lực.
Ở chỗ này, lớn nhất chỉ là nữ hài mười hai tuổi.
Ở thế giới của nó, đó còn là tuổi đọc sách.
Nhưng ở đây, bọn họ lại là tịch nô đê tiện nhất, thân bất do kỷ, mệnh như súc vật, sống chết chẳng qua dựa vào một ý niệm của chủ nhân mà thôi.
...!
Không bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Vân Trân vén màn.
Đường phía trước bị chặn.
Có thôn dân kéo cỏ khô về nhà, xe không cẩn thận lật bánh, cỏ khô rơi đầy đất, vừa lúc cản đường bọn họ.
Bọn họ không thể không dừng lại chờ.
May mà thôn dân nhanh chóng thu dọn, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Khoảng hai canh giờ sau, bọn họ lên núi.
Từ lúc vào đường núi, trong lòng Vân Trân bắt đầu bất an.
Nàng vén màn, quan sát địa hình xung quanh.
Liệu có gặp thổ phỉ hay không?
Trong đầu vừa lóe lên ý niệm này, lập tức có một đám người cưỡi ngựa mang theo đao, đằng đằng sát khí từ trên núi lao xuống.
"A! Thổ phỉ tới, chạy mau!"
"Cứu mạng!"
"Đừng giết ta, ta đưa tiền!"
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Con ngựa của xe Vân Trân bị kinh động, trực tiếp đá văng thổ phỉ bên cạnh, lao như điên về phía trước.
Vân Trân ngồi ở cửa, bị quăng ra ngoài.
Nàng rơi xuống đất, theo triều núi lăn đến bụi cỏ gần đó.
"A!" Nàng kêu rên một tiếng, sau lưng nóng rát, nước mắt cũng trào ra.
Nàng cắn răng, chống tay bò dậy, trốn sau tảng đá đôi, trái tim đập thình thịch.
Dần dần, tiếng động bên trên nhỏ lại.
Vân Trân