Liễu Minh Cẩn vừa dứt lời, ánh mắt của Liễu Trản Anh liền dừng trên người Vân Trân.
Vân Trân ngây ra, muốn mở miệng cự tuyệt.
Nhưng ngay lúc này, Triệu Húc từ sau khi nàng xuất hiện vẫn chưa từng nhìn nàng bỗng lên tiếng: "Vậy được, mọi người cùng đi."
Vân Trân căng thẳng.
Liễu Minh Cẩn cao hứng.
Liễu Trản Anh nhìn Vân Trân, lại nhìn Liễu Minh Cẩn, có chút tò mò.
"Vừa đúng lúc! Tính tình Truy Phong nhà ta tốt hơn Tia Chớp rất nhiều.
Cho dù người lạ cưỡi nó, nó cũng không nổi giận." Liễu Minh Cẩn cười cười vỗ con hắc mã phía sau.
Nhìn ra được, đây là một con ngựa tốt.
Vân Trân nhìn Triệu Húc, thật sự không tha cho nàng sao?
Triệu Húc không nhìn nàng, mà đến bên cạnh Truy Phong của Liễu Minh Cẩn, sờ đầu nó, sau đó nhận lấy cương ngựa trong tay Liễu Minh Cẩn, xoay người leo lên.
"Liễu nhị không để ý chứ?" Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa, hỏi Triệu Húc trước mặt.
Liễu Minh Cẩn nhìn Liễu Trản Anh bên cạnh mình, lắc đầu: "Đương nhiên không ngại.
Ta còn rất muốn thử xem Tia Chớp."
Vừa nói xong, hãn huyết bảo mã lông vàng bên cạnh liền hắt xì về phía Liễu Minh Cẩn.
Liễu Minh Cẩn vội tránh đi, khiến Liễu Trản Anh cười to.
Vân Trân vốn còn đang nhìn huynh muội Liễu Minh Cẩn, đúng lúc này, một bàn tay bỗng vươn tới.
Nàng theo cánh tay kia, đối diện với ánh mắt của Triệu Húc.
Chẳng lẽ phải đi sao?
Vân Trân hơi do dự, nhưng Triệu Húc lại ngay lúc này duỗi tay ôm lấy cánh tay nàng, nhấc nàng từ dưới đất lên.
Chờ nàng hoàn hồn, cả người đã ngồi trong lòng Triệu Húc.
Nàng mới động một chút, một bàn tay sau lưng liền vươn tới bắt lấy dây cương phía trước.
Cánh tay hữu lực dán vào bên eo nàng, Vân Trân lập tức không dám nhúc nhích.
Từ bên cạnh nhìn qua, nàng giống như bị Triệu Húc ôm vào lòng.
Mà lúc này, Liễu Minh Cẩn và Liễu Trản Anh cũng đã ngồi lên Tia Chớp.
"A Húc, đi thôi."
Liễu Trản Anh dứt lời, dẫn đầu cưỡi Tia Chớp chạy trước.
"Ta đi đây."
Giọng của Triệu Húc từ đỉnh đầu truyền đến.
Nói xong, Truy Phong bên dưới cũng đuổi theo.
Chờ ra khỏi