Nghe nói là trúng độc, người không liên quan đều bị đuổi đi.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại người Liễu gia, người của Ninh Vương phủ có quan hệ thông gia cùng lão ma ma Thái Hậu nương nương trong cung phái tới tìm hiểu tình hình.
Sao lại trúng độc?
Liễu Minh Cẩn nhíu mày.
Bên cạnh, vương phi liếc nhìn Bạch Tà, dùng ánh mắt hỏi ông ta vì sao vừa rồi không nhìn ra?
Bạch Ta cau mày, đôi mắt nhỏ hẹp âm ngoan tàn nhẫn nhìn Vân Trân và Quỷ Diện bà bà chằm chằm.
"Vậy độc nãi nãi ta trúng là gì?" Liễu Trản Anh nói.
"Là một loại độc rất hiếm gặp." Lần này, người trả lời là Vân Trân, "Đã thất truyền trên giang hồ rất lâu, tên Thụy Mỹ Nhân (*)."
(*) Thụy Mỹ Nhân (睡美人): nghĩa là mỹ nhân ngủ
Vừa hết câu, Bạch Tà lộ vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin mà nhìn nàng.
Bên cạnh, dưới khăn che mặt, Quỷ Diện bà bà cũng kinh ngạc.
Nàng thế mà biết đến Thụy Mỹ Nhân?
"Thụy Mỹ Nhân là gì?" Liễu Minh Cẩn hỏi.
So với Bạch Tà và Quỷ Diện bà bà khiếp sợ, những người khác đều cảm thấy mê mang.
Vân Trân đè giọng, dùng giọng khàn khàn tiếp tục nói: "Thụy Mỹ Nhân nghe qua rất đẹp, nhưng lại vô cùng ngoan độc.
Phàm là người trúng Thụy Mỹ Nhân, nếu không kịp uống thuốc giải, sẽ dần dần chết trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại."
Loại độc này, Vân Trân cũng chỉ nghe sư phụ nói qua.
Ban đầu nàng không dám chắc, nhưng bệnh trạng của Liễu lão phu nhân thật sự quá giống người trúng Thụy Mỹ Nhân.
Hơn nữa Quỷ Diện bà bà cũng nói Liễu lão phy nhân hôn mê bất tỉnh do trúng độc, bởi vậy Vân Trân mới to gan suy đoán.
Có điều xem phản ứng của Bạch Tà và Quỷ Diện bà bà, nàng chắc là đoán đúng rồi.
"Gì cơ?"
Bên cạnh, Liễu Trản Anh và người Liễu gia nghe xong, đều lộ vẻ không thể chấp nhận được.
"Sao lão phu nhân lại trúng loại độc này?"
"Thế gian này mà còn có loại độc như thế?"
...
Có người nhỏ giọng nghị luân.
"Vậy các ngươi có thể giải được loại độc này không?" Lúc này, Liễu trắc phi lên tiếng hỏi.
Dứt lời, mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Vân Trân và Quỷ Diện bà bà.
Ánh mắt của họ rất gấp, giống như