Kết quả khi bọn họ tìm đến Lệ Bạo Tuyết, Lệ Bạo Tuyết nghe xong, lắc đầu: "Cơ quan nơi các ngươi nói do sư phụ ta bày ra.
Ngay cả ta, ban đêm cũng không dám tùy tiện đi vào.
Càng nhiều người đi, uy lực của cơ quan kia càng lớn.
Hiện tại hoặc là chờ tự bọn họ ra, hoặc là chờ đến hừng đông, ta dẫn người vào tìm bọn họ."
Nghe Lệ Bạo Tuyết nói vậy, Vân Trân quay đầu nhìn trời đêm bên ngoài, lo lắng cho Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy đại ca, huynh nhất định phải bình an trở về.
Mấy người bọn họ vẫn luôn chờ trong viện, không trở về nghỉ ngơi.
Đợi đến giờ Tý, Ngụy Thư Tĩnh cuối cùng cũng quay lại, còn dẫn theo Liễu Trản Anh bị thương.
Nghe nói Liễu Trản Anh đi không bao lâu, liền không cẩn thận dẫm trúng cơ quan chôn dưới đất.
Chờ nàng ấy phát hiện đã không còn kịp, tên nhọn bốn phía bắn ra.
Liễu Trản Anh tránh né, lại vô tình động vào cơ quan tiếp theo, trượt chân rơi vào bẫy, lúc rơi xuống, không cẩn thận trật chân, cánh tay cũng bị kiếm làm cho bị thương.
Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh tìm được, nàng ấy đang muốn tìm cách ra khỏi bẫy, có điều chân bị thương quá nặng, xung quanh tối đen như mực, roi trong tay lại mất, chỉ bằng sức lực của một mình nàng ấy thật sự không lên được.
Ngụy Thư Tĩnh vội cứu Liễu Trản Anh ra.
...!
Vân Trân giúp Liễu Trản Anh nắn lại chân, lại băng bó cánh tay cho nàng ấy.
"Thật xin lỗi.
Vì ta lỗ mãng, gây thêm phiền phức cho mọi người." Liễu Trản Anh áy náy.
"Liễu tiểu thư cũng là lo cho bệnh tình của lão phu nhân nên mới nhất thời xúc động, về tình cảm có thể tha thứ." Lưu Vân Bạch nói.
Liễu Trản Anh nghe xong, cúi đầu, trong lòng ảo não.
Bên cạnh, Ngụy Thư Tĩnh đang trầm mặc băng bó bàn tay.
Vân Trân đi qua, lặng lẽ giúp y.
Khi đó thời điểm Ngụy Thư Tĩnh cứu Liễu Trản Anh ra, tay không cẩn thận đụng vào đao nhọn của cơ quan.
Bởi vì là tay phải, cho nên băng bó không tiện.
Thấy Vân Trân duỗi tay, Ngụy Thư Tĩnh không cự tuyệt, giống như đã bồi dưỡng ăn ý không biết bao nhiêu lần,