"Ả ở đó!"
"Bắt lấy ả!"
"Mau bắt lấy ả!"
...!
Phía sau, tặc phỉ đã đuổi tới.
Vân Trân liều mạng chạy theo hướng khác.
Giờ phút này nàng không nghĩ nhiều, chỉ muốn chạy xa một chút, tranh thủ thời gian cho Triệu Húc và Liễu Trản Anh.
Mãi tới khoảnh khắc sinh tử, Vân Trân mới nhìn rõ trái tim của mình.
Thì ra trong lòng nàng sớm đã không hận Triệu Húc.
Sở dĩ vẫn luôn lạnh lùng chỉ là vì nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Lòng nàng rất loạn.
Nhưng tất cả hỗn loạn, tại thời điểm nguy hiểm hình như đều không quan trọng.
Lý do Triệu Húc thoải hiệp với Tô trắc phi, hạ tử cổ và mẫu cổ trên người bọn họ, còn cả nụ hôn của Triệu Húc trước khi nàng đi Thượng Thanh biệt trang, còn cả hôn sự giữa Triệu Húc và Liễu Trản Anh...!
Hiện tại, tất cả phiền não đều cách nàng rất xa.
Lại thêm một chút, cố thêm một chút...!
Chỉ cần bọn họ có thể bình an rời khỏi Sư Đà Lĩnh, bình an rời khỏi Lâm Châu thành...!
Tất cả đều đáng giá.
"Phía trước, đứng lại!"
"Còn không đứng lại, liền bắn tên!"
...!
Khoảng cách với tặc phỉ ngày càng gần.
Vèo vèo.
Đột nhiên, có hai mũi tên lướt qua bên tai nàng bay về phía trước.
Lúc này, đường trước mặt đã rất khó đi, hai bên đều là vực thẳm.
Vân Trân biết, không thể tiếp tục chạy về phía trước.
Nàng đang định quay đầu, để lộ thân phận, nhưng bỗng có một mũi tên bay thẳng về phía trái tim nàng.
"Không!"
Trong hoảng hốt, nàng hình như nhìn thấy Triệu Húc từ đám người phía sau xông tới.
Cái gì?
Vân Trân ngây ra một lúc.
Khoảnh khắc tiếp theo, lồng ngực đau nhói, cả người cứ thế rơi xuống vực thẳm.
...!
Không biết qua bao lâu, Vân Trân mới từ trong hôn mê tỉnh lại.
Nàng vừa cử động, chỗ trái tim liền đau đớn.
Nàng không thể không nằm xuống giường, chờ cơn đau chậm rãi đi qua.
Trong lúc này, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ gì.
Dần dần, nàng nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê.
Khi ấy, nàng thay y phục của Liễu Trản Anh, dẫn dụ tặc phỉ rời đi.
Chạy không bao lâu, liền bị một mũi tên bắn trúng, sau đó trượt chân ngã xuống vực thẳm.
Vực thẳm cao như