Diều bay bay, cuối cùng rơi xuống đường núi.
"A? Thiếu gia, phía trước có diều!" Nguyên Bảo kinh ngạc la lên, chạy tới nhặt diều, trên mặt lộ vẻ thất vọng, "A, thật đáng tiếc, hỏng rồi, con diều rõ ràng đẹp như vậy, bên trên còn có chữ."
Nói xong, hắn liền muốn ném con diều đi.
"Khoan đã!" Đúng lúc này, Triệu Húc lên tiếng ngăn cản.
Nguyên Bảo ngây ra.
"Đưa ta xem." Triệu Húc duỗi tay.
Nguyên Bảo ngoan ngoãn chạy về, đưa con diều cho Triệu Húc.
Con diều rất bình thường, nhưng chữ bên trên lại khiến đồng tử Triệu Húc hơi rụt lại, trong đầu quanh quẩn cảnh tượng của nhiều năm trước.
Ngươi đang luyện chữ à?
Vâng, nương nương bảo nô tỳ học.
Viết thế nào rồi? Cho ta xem.
Hả? Vẫn là thôi đi, thiếu gia.
Chữ của nô tỳ có lẽ không vừa mắt ngài.
Không sao, ban đầu lúc ta mới tập viết chữ cũng...!Chữ này đúng là...!Rất đặc biệt.
...!
Mấy năm trôi qua, người nọ ngày càng thông minh, nhưng chữ lại không có tiến bộ, thoạt nhìn có chút ấu trĩ, nhưng mỗi nét bút đều theo quy củ, rất dễ nhận ra.
Nghĩ đến đây, Triệu Húc nắm chặt con diều.
Đột nhiên, hắn quay đầu ngựa, lên đỉnh núi.
...!
Vết thương trước ngực Vân Trân đã bắt đầu đóng vảy.
Nội thương cơ thể phải chịu cũng đã khá hơn.
Từ ngày nàng cắt đứt dây diều, nói với A Cửu nàng phải rời đi, A Cửu liền trở nên rầu rĩ không vui.
"Ngươi đó, cũng đừng tự trách." Lý nãi nãi khuyên nhủ, "A Cửu từ nhỏ theo ta vào trong núi này, lại vì có tật, không thể nói chuyện, cho nên cho tới nay chưa từng có bằng hữu nào, ngươi là bằng hữu đầu tiên nó quen.
Ngươi phải đi, nó đương nhiên luyến tiếc.
Có điều, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao..."
Nói tới đây, Lý ma ma hơi dừng lại, thở dài, "Ngươi là người bên ngoài, nơi này không giữ ngươi được."
Vân Trân trầm mặc gục đầu.
Người bên ngoài?
Nhưng điều nàng luôn hướng đến lại là cuộc sống cùng Lý nãi nãi và A Cửu hiện giờ.
...!
Vân Trân tính toán thời gian.
Sau một tháng rơi xuống vực, nàng chào từ