Mà Vân Trân sau khi trải qua khiếp sợ, rung động, mê mang, một loạt cảm xúc phức tạp này, nghênh đón nàng là sự xấu hổ không nói nên lời.
Nàng không biết phải đáp lại Triệu Húc thế nào.
Việc này tới quá đột ngột.
Làm bằng hữu với Triệu Húc nhiều năm như vậy, coi hắn là bằng hữu, cũng coi hắn là hài tử, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ "bằng hữu" này sẽ thích nàng.
Huống chi trước đó, giữa bọn họ còn quá nhiều giấu giếm, quá nhiều hiểu lầm như thế.
Nhất thời, Vân Trân rơi vào mờ mịt.
...!
Thời điểm hai người hôn nhau ở dưới gốc cây, Nguyên Bảo vội lệnh người phía sau xoay người, không được xem.
Vẻ mặt hắn đã sắp khóc.
Sao lại hôn nhau chứ?
Trời ạ!
Có điều thân ảnh người kia có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.
Nguyên Bảo quay lưng lại, chờ mãi chờ mãi, hai người kia vẫn còn ôm nhau.
Hắn bắt đầu nóng nảy, không biết thiếu gia nhà mình có tính toán gì, muốn lên tiếng dò hỏi...!Nhưng đổi thành thiếu gia trước kia, hắn còn dám xen ngang "chuyện tốt" trước mặt, nhưng đổi thành thiếu gia hiện tại, hắn không dám.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, Triệu Húc đã ôm người kia đi về phía này.
Người nọ bọc áo choàng, che khuất mặt, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo.
"Về thôi." Triệu Húc bỏ lại hai chữ, liền đi về phía trước.
Vân Trân chôn mặt trong lòng hắn, giờ phút này đã đỏ bừng.
...!
Triệu Húc đưa Vân Trân về Lâm Châu thành.
Từ miệng hộ vệ biết được, người Triệu Húc tìm gần một tháng đã tìm thấy.
Quận thủ Lâm Châu thành vui mừng, vội kêu gia phó lên chùa thắp hương.
Bên này, Triệu Húc ôm Vân Trân về sương phòng phía tây quận thủ phủ.
Sau khi trở về, hắn không chút kiêng dè, trực tiếp đưa nàng về phòng mình.
Chờ hắn đặt nàng lên giường, Vân Trân mới nhận ra đây là phòng Triệu Húc.
"Nô tỳ..."
Lúc này, Triệu Húc bỗng duỗi tay về phía trước ngực nàng.
Vân Trân kinh hãi, vội lui ra sau, dùng ánh mắt đề phòng nhìn người trước mặt.
Hôn môi là một chuyện, nhưng muốn làm chuyện thân mật hơn, tuyệt đối không thể!
Triệu Húc thấy nàng như