"Trân Nhi cô nương, có thời gian tâm sự không?" Liễu Trản Anh nhìn nàng, hỏi.
Vân Trân sửng sốt một lúc, gật đầu.
Hai người họ tìm một chỗ râm mát trong rừng cây.
Tới rừng cây rồi, Liễu Trản Anh để Tia Chớp tự mình đi chơi.
Mà thất hồng tảo mã của Vân Trân lại đi theo phía sau nàng.
"Ta đã cự tuyết hôn sự với A Húc." Liễu Trản Anh bỗng lên tiếng.
Vân Trân nhìn nàng ấy.
"Trân Nhi cô nương hình như không hề kinh ngạc?" Liễu Trản Anh cười cười, "Đúng thế, ai bảo ý trúng nhân của A Húc lại là ngươi."
Vân Trân mở to hai mắt.
"Ha ha ha..." Liễu Trản Anh vỗ tay cười to, nhưng tuy rằng đang cười, ánh mắt lại trở nên bi thương.
Nàng ấy dừng lại, nhìn Vân Trân, "Thời điểm ở Lâm Châu thành, ta thấy A Húc vì tìm Vân đại phu kia mà như biến thành một người khác.
Lúc ấy, ta đã đoán được, có lẽ hắn đã có người mình thích.
Nhưng vì sao lại là Vân đại phu? Bọn họ rõ ràng không có giao thoa gì.
Sau này ta mới phát hiện, thì ra Trân Nhi cô nương chính là Vân đại phu kia."
"Làm sao người biết?" Vân Trân hỏi.
Liễu Trản Anh giơ roi trong tay, chỉ chỉ thất hồng tảo mã phía sau nàng.
"Tuy rằng ngươi cố tình che giấu, nhưng ngươi có thể làm bộ lần đầu thấy nó, nó lại không thể làm bộ lần đầu thấy ngươi.
Khi ấy, ta liền cảm thấy nghi hoặc.
Ngươi còn nhớ chuyện ta tặng ngươi thất hồng tảo mã không?"
Vân Trân gật đầu.
"Trên thực tế, là ta đua ngựa thua A Húc, hắn đòi ta thất hồng tảo mã." Liễu Trản Anh nói.
Khi ấy, thật ra nàng không nghĩ nhiều.
Nàng cho rằng Triệu Húc làm người rộng lượng, không muốn khó xử nàng, nên mới đưa ra yêu cầu kia.
Nhưng sau khi đoán được Vân Trân là Vân đại phu, đoán được tình cảm của Triệu Húc dành cho Vân Trân...!
Tất cả dường như không còn phức tạp như vậy.
...!
Về lai lịch của thất hồng tảo mã, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Nàng không ngờ đó là vì lần đánh cược kia.
Liễu Trản Anh lại hành huyên cùng nàng một lát.
Cuối cùng, thời điểm rời đi, Liễu Trản Anh nhìn nàng, hỏi: "Ngươi sẽ