"Ngụy đại ca, mấy ngày nay huynh đi đâu vậy? Vì sao bọn muội phái người đi tìm đều không tìm thấy huynh?" Một lát sau, Vân Trân cùng Ngụy Thư Tĩnh ngồi xuống.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn y, hỏi.
Có lẽ vì thiên tính của người tập võ, Ngụy Thư Tĩnh đoán ra thân phận của nàng sớm hơn Triệu Húc, nhưng y không nói gì, cũng không hỏi gì cả.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng.
Lúc này, y lại trở về "Ngụy đại ca" quen thuộc của nàng trước kia.
"Mọi người đi rồi, Dương Minh Tử khởi động cơ quan.
Một đường ta đào tẩu, trốn tới sau núi, vẫn bị nhốt trong cơ quan." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Cho dù đã từ chỗ Dương Minh Tử biết chuyện Ngụy Thư Tĩnh bị nhốt, nhưng hiện giờ chính tai nghe Ngụy Thư Tĩnh kể lại, trong lòng Vân Trân vẫn không dễ chịu.
Nói tới đây, Ngụy Thư Tĩnh đột nhiên dừng lại.
Vân Trân đợi một lúc, phát hiện y không định tiếp tục, không nhịn được mà hỏi: "Vậy sau đó? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Huynh ra khỏi bẫy như thế nào?
Sau đó huynh lại đi đâu?
Thấy nàng nhìn mình chăm chú, con ngươi Ngụy Thư Tĩnh hơi lập lòe: "Sau đó, ta thoát được.
Có điều thời điểm chạy ra bị thương một chút, hôn mê, vừa lúc được một thương đội đi ngang Sư Đà Lĩnh cứu.
Chờ ta tỉnh lại, đã bị bọn họ đưa tới quan ngoại.
Ta dưỡng thương xong rồi trở về đã qua hai tháng, hại mọi người..."
Nghe đến đó, Vân Trân bỗng duỗi tay bắt lấy cổ tay y.
Ngụy Thư Tĩnh không nhúc nhích, an tĩnh nhìn nàng.
Vân Trân giữ chặt cổ tay y, bắt đầu bắt mạch.
Ngụy Thư Tĩnh nói "bị thương một chút", nhưng nếu chỉ bị thương một chút, y sao có thể bị đưa tới quan ngoại mới tỉnh lại?
Điều này chứng minh thương tích Ngụy Thư Tĩnh phải chịu không giống lời y nói.
Thời điểm Vân Trân bắt mạch, Ngụy Thư Tĩnh an tĩnh nhìn nàng.
Theo thời gian trôi đi, cung mày Vân Trân vốn nhíu chặt dần giãn ra.
Lúc trước Ngụy Thư Tĩnh đúng là bị thương, có điều bây giờ đã khỏi hẳn.
"Trách ta không nói rõ ràng." Ngụy Thư