Trong phòng, nháy mắt chỉ còn lại Vân Trân và Tôn Thúy Nga.
"Xem ra Tứ thiếu gia thật sự rất để ý ngươi." Tôn Thúy Nga cười cười, ngồi bên cửa sổ.
Vân Trân nhìn nàng ta, không nói gì.
"Ngươi sao thế?" Tôn Thúy Nga cảm nhận được sự lãnh đạm của nàng.
"Không có gì." Vân Trân bình tĩnh nói, "Ta chỉ là đang suy nghĩ nên báo đáp Nhị tiểu thư thế nào.
Thiếu gia nói với ta, ngày ấy là Nhị tiểu thư báo tin cho ngài ấy, ngài ấy mới biết ta bị người của biểu tiểu thư khi dễ.
Nếu không phải Nhị tiểu thư nhắc nhở, không biết bây giờ ta sẽ thế nào nào."
"Trân Nhi, sao ngươi phải khách khí với ta vậy chứ?" Tôn Thúy Nga ngây ra một lúc, "Giữa chúng ta còn phải thế sao?"
"Một khi đã vậy, ta đây rất muốn hỏi, ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì?" Vân Trân nheo mắt, "Vì sao ngươi biết biểu tiểu thư làm ra chuyện bất lợi với ta? Ta nghe người ta nói, thật ra trước khi ta xảy ra chuyện, ngươi từng đến viện của nàng ta?"
Vân Trân dứt lời, trong phòng an tĩnh chốc lát.
Vân Trân nhìn chằm chằm Tôn Thúy Nga.
Ánh mắt Tôn Thúy Nga cũng không né tránh.
Một lát sau, Tôn Thúy Nga bật cười, nụ cười có chút gian xảo.
"Được rồi, đúng là không có chuyện gì gạt được ngươi.
Ta thừa nhận, biện pháp Tô Thanh Loan đối phó ngươi kỳ thật là ta nhắc nhở ả.
Ta cũng cố ý báo với Tứ thiếu gia ngươi ở trong phòng Tô Thanh Loan, bảo hắn đi cứu ngươi.
Nhưng ngươi cảm thấy, ta vì sao phải làm như vậy? Để hại ngươi sao?" Không đợi Vân Trân trả lời, Tôn Thúy Nga vẫy vẫy ta, "Không, không phải! Ta sao có thể hại ngươi? Ngươi đã cứu ta, giúp ta sống sót từ tay nữ nhân kia, ngươi lại cho ta thân phận mới, người nhà hoàn toàn mới...!Nói thật, ta cảm kích ngươi còn không kịp, sao phải hại ngươi?"
Vân Trân không nói gì, dường như đang muốn xem nàng ta nói thật hay giả.
"Ta làm như vậy, hoàn toàn là đang giúp ngươi."
"Giúp ta?"
Vân Trân cảm thấy lời giải thích này thật buồn cười.
"Đúng vậy, có lẽ