Nữ thi.
Trước mắt Triệu Húc tối sầm, thiếu chút ngất đi.
Ngụy Thư Tĩnh vội tới trước mặt người nọ.
"Ngươi nói cái gì? Nữ...!Thi..."
"Vâng, đúng vậy...!Mới vớt được dưới sông tối qua..." Người nọ bị Ngụy Thư Tĩnh dọa sợ, lắp bắp đáp.
Ngụy Thư Tĩnh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, nhìn Triệu Húc.
Trong mắt Triệu Húc một mảng trống rỗng.
...!
Bọn họ vội chạy tới bờ sông phát hiện nữ thi.
Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa.
Khoảng cách rất xa, sắc mặt hắn đã tái nhợt vài phần.
"Đó là y phục Trân Nhi mặc hôm mất tích..." Nguyên Bảo che miệng.
Ngụy Thư Tĩnh căng thẳng.
...!
Có lẽ ngâm trong nước thời gian quá dài, mặt nữ thi đã hoàn toàn thay đổi, không nhìn ra dung mạo.
Có điều căn cứ theo thân hình, hẳn là nữ tử tuổi không lớn.
"Tứ thiếu gia, đã kiểm tra, sau lưng người chết quả thật có vết thương."
Lúc này, ngỗ tác nghiệm thi tới, bẩm báo với Triệu Húc.
"Không, không phải! Không thể là nàng! Không thể là nàng!" Triệu Húc cắn răng, nhìn chằm chằm nữ thi nơi xa, lắc đầu.
Sao có thể là nàng?
Nàng thông minh như vậy, trước đây mỗi lần gặp nạn đều có thể gặp dữ hóa lành, nàng sao có thể chết như vậy?
Cho dù xiêm y trên người nữ thi giống hệt đồ Trân Nhi mặc trước khi chết, giống như đúc, cho dù thân hình các nàng, vết thương trên lưng đều ăn khớp...!
Cho dù có nhiều chứng cứ như vậy, Triệu Húc vẫn không tin thi thể trước mặt chính là Trân Nhi!
"Trong tay người chết còn cầm miếng ngọc bội này."
Có người từ trong tay người chết lấy ra một miếng ngọc bội.
Triệu Húc tiến lên vài bước, đoạt lấy ngọc bội kia, nắm chặt.
Giờ khắc này, sắc mặt hắn tái nhợt không một giọt máu, như bộ xương khô đứng một chỗ...!
Ngọc bội này...!
Đây là ngọc bội hắn tặng Trân Nhi!
Thế mà lại ở đây!
Thế mà lại ở đây!
Chẳng lẽ...!
...!
Bên cạnh, Ngụy Thư Tĩnh chậm rãi nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ, nàng thật sự rời bỏ chúng ta như vậy sao?
...!
Thi thể đã hư thối nghiêm trọng.
Triệu Húc bất lực, chỉ có thể hỏa táng.
Qua ba ngày,