Liễu Trản Anh nói xong, rời đi.
Sau lần đó, nàng ấy ở lại kinh thành, giúp hắn mượn sức Liễu gia.
Triệu Húc có lòng cự tuyệt, nhưng nhất cử nhất động của đối phương đều rất rộng rãi, khiến hắn cảm thấy là hắn suy nghĩ nhiều.
Triệu Húc hết cách, chỉ có thể hồi báo Liễu gia nhiều hơn.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn chung quy vẫn nợ Liễu Trản Anh.
!
Lần này Liễu Trản Anh từ kinh thành tới Mạc Lâm thành đại khái cũng là vì chuyện bảo tàng của Thương Vương.
Nghĩ đến đây, Triệu Húc từ trong cổ áo lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Hắn cúi đầu, hôn lên.
Ánh mắt vốn phức tạp lập tức trở nên nhu hòa.
Nửa năm rồi.
Nàng hiện giờ đã qua cầu Nại Hà chưa? Đã uống canh Mạnh Bà chưa?
Ta mong nàng có thể uống chén canh Mạnh Bà kia, kiếp sau vui vẻ bình an, lại sợ nàng uống, quên mất ta còn yêu nàng.
Trân Nhi, ta nhớ nàng.
Thật sự rất nhớ nàng.
!
Loảng xoảng.
Lồng ngực Vân Trân nhói đau, cái thìa lọt vào trong chén phát ra tiếng vang.
"Cô nương, người làm sao vậy?" Tiểu Thu nghe động tĩnh, vội chạy tới.
"Không sao.
" Vân Trân lắc đầu, "Đột nhiên ngây người.
"
!
Tiểu Thu bưng chén thuốc đi, Vân Trân chậm rãi tới cửa, ngẩng đầu nhìn trời.
Hiện giờ đã là cuối hè.
Nửa năm trước nàng rơi xuống sông Lưu Tô, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.
Nửa năm nay, nàng vẫn luôn uống thuốc.
Phương thuốc do sư phụ tìm được, là kịch độc.
Nghe nói có thể giết chết mẫu cổ trong người.
Nhưng dù nàng có lòng điều trị, thân thể vẫn dần suy nhược.
Cho nên, tình cổ không có thuốc giải, muốn cởi bỏ, trừ phi một trong hai người chết thật ra cũng không sai.
Dù sao nếu thuốc giải này đổi thành người kia uống, chỉ cần thời gian nửa nén hương, sẽ trúng độc mà chết.
Nàng còn sống, chẳng qua là vì bản thân am hiểu dùng độc, biết điều trị thế nào.
Nhưng dù có điều trị, vẫn có dư độc ở lại trong người.
!
Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng sờ lồng ngực.
Hiện giờ, hắn chắc là đã không còn cảm nhận được tử cổ.
Dù sao, nàng uống thuốc độc lâu như vậy,