Vân Trân giật mình.
Nàng vội cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt ở bên trên.
"Nô tỳ không dám."
"Không dám?" Tô trắc phi cười lạnh, "Hay cho một câu không dám! Nếu ngươi cũng không dám nói, thì ai khi phát hiện trong đồ ăn có độc, không bẩm báo chủ tử, mà giả vờ làm vỡ chén đĩa, muốn tự tiện che lấp chuyện này?"
Vân Trân cúi đầu càng thấp.
Trong phòng an tĩnh lại.
Rất lâu sau, giọng của Tô trắc phi hòa hoãn một ít: "Niệm tình ngươi có công, ta chỉ nhốt ngươi trong phòng chất củi mười ngày, cũng coi như trừng phạt đối với sự giấu giếm của ngươi trước đó.
Sau khi ngươi ra ngoài, ta lại bảo ngươi trong vòng ba ngày giao ra một ngàn nút thắt, ngươi có biết vì sao không?"
Vân Trân cẩn thận ngước mắt nhìn người bên trên, lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Tô trắc phi khẽ cười: "Thật ra, đây là khảo nghiệm ta dành cho ngươi."
Vân Trân sửng sốt.
"Ta muốn thông qua nhiệm vụ này khảo nghiệm thủ đoạn và trí tuệ của ngươi.
Cuối cùng, tuy ngươi đã giao ra một ngàn nút thắt, nhưng quá trình ta lại không hài lòng."
Vân Trân nghi hoặc.
Không hài lòng?
Chẳng lẽ vì nàng tìm người hỗ trợ sao?"
"Ngươi có biết nhược điểm của ngươi là gì không?" Tô trắc phi hỏi.
"Xin nương nương chỉ giáo."
"Là mềm lòng! Là nhân từ! Là quá dễ có tình cảm với người khác! Tất cả là nhược điểm lớn nhất của ngươi! Nó sẽ ở thời điểm mấu chốt, lấy mạng ngươi."
Cái gì?
Vân Trân sửng sốt.
Lúc trước, Triệu Húc cũng nói với nàng những lời tương tự.
"Vì thế, ta để Châu Nhi dạy ngươi một bài học." Tô trắc phi chậm rãi nói.
"Châu Nhi? Là người!"
Vân Trân mở lớn hai mắt, không thể tin được mà nhìn người đối diện.
Chẳng lẽ người chủ mưu đứng sau nàng vẫn luôn không tìm được là Tô trắc phi?
Nếu thật sự như vậy, những chỗ khi trước nàng không nghĩ ra, tất cả đều sáng tỏ.
Tô trắc phi không vùa lòng với cái gọi là kết quả khảo nghiệm.
Có lẽ bà ấy cảm thấy Vân Trân không nên dễ dàng tin tưởng Xuân Miêu và Quả Nhi như vậy, cho nên muốn lợi dụng tranh