"Đề nghị này không tệ, vậy các ngươi có thể cho ra bao nhiêu chỗ tốt?" Lệ Vô Ngân hỏi.
"Làm việc cho đương kim Thánh Thượng là vinh quang lớn lao, ngươi còn muốn chỗ tốt gì hả?" Đúng lúc này, Bạch Tà đi đến, nói.
Bịch.
Ông ta vừa dứt lời liền bay ra ngoài, đụng vào thân cây, hôn mê bất tỉnh.
"Bạch thần y!"
"Bạch thần y!"
Có người chạy ra gọi.
Những người khác hoảng sợ nhìn chằm chằm Lệ Vô Ngân đột nhiên ra tay.
"Bạch thần y đi đường không cẩn thận té ngã, các ngươi đưa ông ta về phòng đi." Lưu Vân Bạch nhàn nhạt phân phó người bên ngoài.
"Vâng." Hạ nhân lĩnh mệnh, vội đưa Bạch Tà rời đi.
"Thân thủ của Lệ giáo chủ quả nhiên lợi hại." Đám người đi rồi, Lưu Vân Bạch nói, "Nếu chúng ta tìm được bảo tàng, chia ba bảy, sao hả?"
"Được.
U Minh giáo bảy, các ngươi ba." Lệ Vô Ngân nói.
Trong phòng lần nữa an tĩnh.
Một lát sau, Lưu Vân Bạch mới cười hỏi: "Lệ giáo chủ đang nói đùa à?"
"Ta không rảnh đùa giỡn với các ngươi." Lệ Vô Ngân mặt không cảm xúc, "Theo kế hoạch ban đầu của ta, ba phần kia vốn không cần chia với các ngươi."
Lưu Vân Bạch chỉ cười cười, không nói gì.
Đây không phải thảo luận, mà đối phương căn bản không muốn hợp tác.
"Cùng hưởng bản đồ, tìm được bảo tàng.
Cuối cùng, ai có thể lấy được đồ bên trong thì phải dựa vào bản lĩnh." Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng.
Lệ Vô Ngân cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, chỉ nghe Triệu Húc hỏi, "Lệ giáo chủ thấy thế nào?"
Triệu Húc nói xong, Vân Trân theo bản năng nhìn hắn.
Sau đó, nàng lại nhìn Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân nhìn hắn chằm chằm, nheo mắt, rất nhanh, cười lạnh: "Được! Vậy dựa vào bản lĩnh."
Ánh mắt Vân Trân trầm xuống.
...
"Có phải Lệ giáo chủ từng đến Thanh Phong Quan ở kinh thành không?"
Thời điểm Lệ Vô Ngân chuẩn bị đưa Vân Trân đi, Triệu Húc đứng dậy, hướng về bóng dáng hắn, hỏi.
Hết câu, Lệ Vô Ngân hơi dừng lại, cúi đầu nhìn Vân Trân.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh