"Nàng nên nghỉ ngơi rồi." Làm ngơ Triệu Húc, Lệ Vô Ngân nói với Vân Trân.
"Xin lỗi." Vân Trân đứng dậy, gật đầu với Triệu Húc.
"Thật sự không sao." Triệu Húc nói.
"Vậy Triệu Tứ công tử nghỉ ngơi đi, chúng ta không quấy rầy nữa." Vân Trân biết Lệ Vô Ngân sẽ không xin lỗi, cho nên nói xong, liền định rời đi.
"Lệ giáo chủ..."
Ai ngờ bọn họ vừa tới cửa, Triệu Húc lại đột nhiên gọi Lệ Vô Ngân.
Lệ Vô Ngân dừng lại, có điều không quay đầu.
"Lệ giáo chủ." Triệu Húc nhìn tấm lưng Lệ Vô Ngân, ánh mắt trở nên phức tạp, "Có một chuyện, ta muốn xác nhận.
Trước đây, chúng ta từng gặp nhau ở Thanh Phong Quan đúng không?"
Lệ Vô Ngân không nói gì.
Vân Trân có chút căng thẳng.
"Ngươi là Niên Sanh, đúng không?" Triệu Húc lại hỏi.
Tuy rằng là nghi vấn, nhưng lời hắn nói lại là khẳng định.
Vân Trân nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn Lệ Vô Ngân.
Có điều Lệ Vô Ngân đã nhanh chóng xoay người, đi đến trước giường Triệu Húc, nắm lấy cổ áo hắn, giơ tay muốn đánh hắn.
"Đừng nhắc với ta Thanh Phong Quan!" Lệ Vô Ngân nắm hắn ra khỏi giường, "Khi đó ở Thanh Phong Quan, ta để nàng rời đi, bởi vì nàng cho ta một đống lý do, cuối cùng ta đành phải trở về.
Ta cho rằng giao nàng cho ngươi, ngươi ít nhất có thể bảo vệ nàng! Kết quả thì sao? Ngươi bảo vệ nàng thế nào hả? Ngươi bảo vệ nàng như vậy sao, ngươi..."
Lệ Vô Ngân nói, mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào mặt Triệu Húc.
"Đừng! Ngươi bình tĩnh đi!"
Vân Trân nhào tới giữ chặt cánh tay hắn, lớn tiếng.
Đồng thời, ám vệ bên cạnh cũng rút kiếm, kề ngay cổ Lệ Vô Ngân: "Buông chủ nhân ra!"
"Lệ Vô Ngân!" Vân Trân giữ chặt hắn.
Lệ Vô Ngân cúi đầu, lạnh băng cùng lửa giận trong mắt sau khi nhìn Vân Trân dần tắt.
"Ngươi nói không sai! Là ta hại nàng ấy!"
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn của Triệu Húc vang lên.
Vân Trân quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
"Là ta hại nàng ấy! Là ta không bảo vệ