Trên bản đồ không nói phải vào trong như thế nào.
Có lẽ đáp án ở trên tấm bia đá ngay trước mặt bọn họ.
Có điều văn tự kỳ lạ thuộc về Ma Cản thành hơn hai trăm năm trước, bọn họ đều không biết.
Triệu Húc có thể xem như là người bác học trong số bọn họ, nhưng chính hắn cũng không đọc được nhiều.
Hơn nữa năm tháng ăn mòn.
...!
Triệu Húc cau mày, cẩn thận đọc văn tự trên bia đá.
Hai tay Lưu Vân Bạch ôm vai, nhìn bia đá chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Tà nhìn khắp nơi, xem có tìm thấy cơ quan nào không.
Người của U Minh giáo vây quanh Lệ Vô Ngân.
"Có lẽ ta biết."
Đúng lúc này, Lâm đại thúc vốn trầm mặc từ lúc vào Ma Cản thành đột nhiên lên tiếng.
Dứt lời, mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Lâm đại thúc hai tay bị dây thừng trói chặt, chậm rãi đến trước bia đá, ngẩng đầu, dùng ánh mắt thành kính bọn họ không lý giải được nhìn văn tự bên trên.
"Vinh quang của vương, không thể chế phục.
Tôn nghiêm của vương, không thể giẫm đạp.
Lãnh thổ của vương, không thể xâm nhập." Giọng trầm thấp của Lâm đại thúc vang lên.
Mọi người nhìn ông ta, không ai ngắt lời, "An bình của vương, không thể phá vỡ.
Sự sống của vương..."
Nói tới đây, Lâm đại thúc bỗng dừng lại.
Ông ta cúi đầu, đứng trước tấm bia đá, không nhúc nhích.
Những người khác không tự chủ mà nâng cao phòng bị.
Lệ Vô Ngân tới sát Vân Trân.
Vân Trân tuy rằng nhìn có vẻ không động đậy, nhưng ngón tay đã sờ soạng ngân châm giấu trong tay áo.
"Sự sống của vương..." Lúc này, tiếng của Lâm đại thúc lần nữa vang lên, "Cần dùng máu tươi hiến tế."
Nói xong chữ cuối cùng, Vân Trân phát hiện bọn họ bị một đám hắc y nhân vây quanh.
Đám y nhân này hiển nhiên là cùng một bọn với nhóm thích khách lúc trước.
"Hay lắm! Ngươi quả nhiên có vấn đề!" Bạch Tà chỉ vào Lâm đại thúc, lớn tiếng.
"Ha..." Lâm đại thúc cười lạnh.
Trong nháy mắt, ông ta như biến thành một người khác, từ thôn dân nhỏ bé bình phàm trở thành kẻ khiến người ta không nắm bắt được.
Rắc.
Theo đó, dây thừng trói tay ông ta lập tức đứt đoạn.
"Chịu chết đi! Đám người các ngươi dám quấy rầy giấc