Triệu Húc không giải thích nguyên nhân khoảnh khắc bão cát ập tới, hắn lại phóng người qua chỗ nàng.
Ký ức khi đó giống như ảo giác của một mình nàng vậy.
Nhưng Vân Trân rất chắc chắn, đó không phải ảo giác.
"...!Có điều, cô nương không cần lo lắng." Lúc này, Triệu Húc lại nói, "Ta nghĩ, chúng ta sẽ tìm được đường ra.
Nếu nơi này thật sự là địa cung của Thương Vương, vậy lúc trước khi thợ thủ công tu sửa địa cung, chắc chắn có chừa một đường ra cho mình.
Cho nên, chúng ta nhất định có thể ra ngoài."
Triệu Húc bắt đầu an ủi nàng.
Vân Trân hít sâu một hơi, đeo mặt nạ lên mặt.
"Đa tạ ngài giúp ta." Vân Trân ngẩng đầu, đôi mắt xuyên qua mặt nạ nhìn Triệu Húc.
Ngăn cách bởi một chiếc mặt nạ, Triệu Húc nhìn nàng.
Giờ phút này, cảm giác quen thuộc kia lần nữa xuất hiện trong lòng hắn.
Giống như...!
"Không có gì." Cuối cùng, Triệu Húc lắc đầu, "Chúng ta nghỉ ngơi trước đi, sau đó lại tìm đường ra."
Triệu Húc nói xong câu này, giữa bọn họ rơi vào trầm mặc.
Rất an tĩnh.
Nhưng sự an tĩnh này lại không khiến người ta cảm thấy xấu hổ hay nhàm chán.
Triệu Húc ngồi dựa vào góc tường, nhìn tấm lưng của Vân Trân.
Cảm giác an tĩnh này giống như bọn họ đã quen biết từ lâu.
Hắn vốn suy nghĩ phải ra ngoài bằng cách nào, nhưng nghĩ nghĩ, trong đầu lại hiện lên nửa gương mặt tương tự Trân Nhi bảy tám phần.
Các nàng liệu có thể...!
"Quỷ cô nương." Nghĩ đến đây, Triệu Húc lần nữa gọi.
Người của U Minh giáo ngoại trừ Lệ Vô Ngân, những người khác đều gọi nàng là "cô nương", hơn nữa người trên giang hồ đều gọi nàng là "Quỷ đại phu", cho nên sau này, nhóm người Triệu Húc đều sửa miệng, lấy chữ "Quỷ" làm họ của nàng, gọi nàng là "Quỷ cô nương".
Giọng của Triệu Húc hơi khàn khàn, hơi trầm thấp.
Khoảnh khắc như vậy, Vân Trân cho rằng mình lại trở về quá khứ.
Cả người Vân Trân căng chặt.
"Chúng ta trước kia có phải đã quen biết rồi không?" Triệu Húc nhìn tấm lưng nàng, hỏi.
Vân Trân đưa lưng về phía hắn, nghe hắn nói xong câu đó, răng cắn chặt môi.
Một lát sau, chờ tâm trạng nàng bình ổn lại, lúc này mới đạm mạc trả lời: "Không