"Đúng vậy, trúng độc." Tiểu Thu lại dùng thái độ vô cùng bình tĩnh giơ tay đỡ gương mặt, nhẹ nhàng nói, "Sắp chết rồi."
Vân Trân nhìn nàng ta, ánh mắt phức tạp.
"Ngươi không cần đồng tình với ta, cũng không cần ngươi lãng phí sức lực trên người ta.
Từ lâu, ta đã biết sẽ có một ngày như vậy.
Thời gian của ta không còn nhiều, ngươi có muốn nghe cái kết trong câu chuyện của chúng ta không?"
Vân Trân không yên tâm mà nhìn Lệ Vô Ngân.
"Đừng lo lắng, nơi này rất an toàn, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
...!
Sau đó, Vân Trân đi theo Tiểu Thu vào bóng đêm.
Nói là bóng đêm cung không chuẩn xác hoàn toàn.
Bởi vì thời điểm sắp không nhìn rõ đường dưới chân, luôn xuất hiện thứ đồ như pha lê sáng lên.
Bọn họ đang đi trong cung điện dưới lòng đất.
Không bao lâu, Tiểu Thu dừng lại.
Trước mặt họ xuất hiện một quan tài pha lê.
Trong quan tài pha lê có một nam nhân y phục hoa lệ đang nằm.
Hắn lẳng lặng nằm bên trong, giống như đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
"Ngài ấy chính là Thương Vương, chủ nhân của địa cung." Tiểu Thu nhẹ giọng.
"Cái gì?" Vân Trân khiếp sợ mở to hai mắt.
Người trước mặt chính là Thương Vương!
Ông ta không phải đã chết hai trăm năm rồi sao? Sao vẫn còn...!
"Trên đời này vốn không có thuốc trường sinh bất tử.
Thần dược Thương Vương có được chẳng qua là thuốc bảo tồn thi thể không hư thối sau khi chết mà thôi." Nhìn nàng khiếp sợ, Tiểu Thu giải thích, "Chẳng qua sau này bị người ta nghe nhầm đồn bậy, liền biến thành thuốc bất tử như hiện giờ."
"Thế gian này thế mà lại có thứ thần kỳ như vậy." Vân Trân vốn là đại phu, nghe Tiểu Thu nói, liền không nhịn được mà lại gần xem xét, "Có hai viên thuốc như vậy sao?"
Tiểu Thu lắc đầu: "Không phải."
"Không phải?" Vân Trân sửng sốt, "Vậy thuốc ngươi giao cho Triệu Húc..."
"Giả.
Là thuốc