Hai tháng sau.
Trên một ngọn núi địa thế hiểm trở ở Tây Nam.
Không ai biết ở đây lại có một sơn động
Trong sơn động, còn có một động khác, là cung điện xây dựng trong núi.
Giờ phút này, sâu trong cung điện đặt một quan tài pha lê.
Trong quan tài pha lê, có một nam nhân gương mặt lạnh lùng đang nằm.
"Vẫn không tỉnh sao?"
Độc Thủ Y Tiên từ bên ngoài đi vào, hỏi Vân Trân đứng cạnh quan tài pha lê.
Vân Trân nhìn Độc Thủ Y Tiên, ảm đạm lắc đầu: "Không tỉnh."
Người nằm trong quan tài là Lệ Vô Ngân.
Sở dĩ bọn họ ở đây, Lệ Vô Ngân nằm trong quan tài...!Nguyên nhân còn phải kể từ hai tháng trước, bọn họ bị nhốt dưới đại cung.
Bọn họ bị nhốt trong địa cung năm ngày.
Hoặc là sáu ngày?
Dưới địa cung không nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên nàng cũng không biết rốt cuộc đã qua mấy ngày.
Trong địa cung không có nước, không có đồ ăn, cái gì cũng không có, an an tĩnh tĩnh, chỉ có ba người họ.
Ban đầu, Vân Trân còn muốn thử tìm xem có lối ra hay không.
Nhưng chờ nàng có thể tìm tới nơi khác, phát hiện đúng như Tiểu Thu nói, không có lối ra thông với bên ngoài.
Đối với Thương Vương đã chết hai trăm năm mà nói, đây có lẽ là nơi an tĩnh tốt nhất, nhưng đối với người sống như họ, lại là đường cùng.
Trong đường cùng, tràn ngập sợ hãi cái chết.
Lệ Vô Ngân tỉnh lại, tình hình rất không ổn, tính tình bạo loạn, chỉ cần không coi chừng, sẽ tự làm hại bản thân.
Vân Trân hết cách, chỉ có thể khiến hắn luôn ngủ say.
Nhưng dù là vậy cũng vô dụng.
Bởi vì bọn họ không tìm được đường ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết buông xuống.
Ngay thời điểm cả người nàng bắt đầu sưng phù, đi đường cũng thành vấn đề, Tiểu Thu đã chết.
Khi nàng ta chết, trên mặt còn mang theo ý cười, hoặc là Vân Trân đã nhìn lầm.
Dù sao lúc ấy, nàng sớm đã đói đến đầu váng mắt hoa, sắp không nhìn rõ.
Nhưng nàng vẫn không cam lòng.
Không cam lòng chết ở đây, chết ở nơi không thấy ánh mặt trời.
Có lẽ đến lúc chết, cũng không có ai phát hiện ra họ.
Không cam