"Trước kia muội muội ở Tây Nam, vậy cho nhiều ớt cay đi." Thịnh Lang Hoàn nói.
"Tam tỷ lo lắng."
...!
Sau cơm trưa, Thịnh Lang Hoàn mời Vân Trân tới phòng mình, nói hai tỷ muội có thể trò chuyện.
Chờ Vân Trân theo Thịnh Lang Hoàn vào phòng, thời điểm bốn bề vắng lặng, Thịnh Lang Hoàn mới cất đi nụ cười trên mặt: "Không biết trước khi phụ thân bảo muội muội tới đây, có nói với muội muội mục đích chuyến này của tỷ tỷ không?"
"Phụ thân có nói." Vân Trân gật đầu.
Tân hoàng đăng cơ, nhóm công tử của Ninh Vương phủ đều trở thành hoàng tử.
Những hoàng tử này cũng đa tới tuổi nghị thân đón dâu.
Nhưng Văn Đức Đế năm trước mới băng hà, làm vãn bối, các hoàng tử không nên ngay lúc này gióng trống khua chiêng bàn luận hôn sự.
Cho nên, chủ tử hậu cung liền nghĩ ra một cách, đó là mượn tiệc mừng thọ của Thái Hậu lần này, bảo đại nhân các châu đưa thiên kim vừa độ tuổi nhà mình tới kinh thành.
Trên danh nghĩa, nhóm quý nữ vào kinh để mừng thọ Thái Hậu, trên thực tế là để tuyển thê cho các vị hoàng tử và công tử thế gia quý tộc ở kinh thành.
Tiệc mừng thọ của Thái Hậu, các quý nữ sẽ biểu diễn trước mặt mọi người.
Lần này Thịnh Lang Hoàn vào kinh cũng vì chuyện đó.
"Nếu phụ thân đã nói với muội, vậy muội hẳn biết nên làm thế nào đúng không?"
Vân Trân nghe xong, khẽ lắc đầu: "E rằng Tam tỷ hiểu lầm rồi."
"Sao? Hiểu lầm thế nào?" Thịnh Lang Hoàn hỏi.
"Ý của phụ thân là để muội muội ở lại bên cạnh Tam tỷ."
"Ở bên cạnh bằng cách nào?"
"Lấy thân phận thị nữ." Vân Trân trả lời.
Thịnh Lang Hoàn nghe vậy, sắc mặt không có thay đổi quá lớn.
Dù sao đối với nàng mà nói, quận thủ Lẫm Châu có quyết định như vậy cũng không quá bất ngờ.
Thịnh Lang Hoàn do chính thê sinh, là đích nữ của quận thủ Lẫm Châu.
Mà Vân Trân là nữ nhi của y nữ, hiện giờ tuy rằng được hạ nhân gọi một tiếng "Cửu tiểu thư", nhưng chung quy vẫn là thứ nữ.
Trước kia, cũng có tiền lệ đích nữ mang theo muội muội là thứ nữ xuất giá.
Mang theo muội muội là thứ nữ xuất giá, hoặc là tỷ muội cùng thờ