Vừa dứt lời, Từ Tiệp Dư lập tức rút tay về, quay đầu, xấu hổ nhìn hắn.
"Tứ ca!"
Triệu Du nhìn thấy Triệu Húc, vội chạy tới.
Tuy rằng sau khi Ninh Vương đăng cơ, trình tự của các hoàng tử được sắp xếp lại, Triệu Húc từ Tứ công tử của Ninh Vương trở thành Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc hiện giờ, nhưng đối với Triệu Húc có vấn đề về trí lực mà nói, Triệu Húc vĩnh viễn là Tứ ca của nó, nó cũng chỉ nhớ là Tứ ca.
Mẫu phi đã dạy nó rất nhiều lần, nhưng đều sửa không được, ngay cả hoàng đế cũng không quá để bụng, cho nên cứ theo ý nó.
"Sao một mình đệ lại ở đây? Cung nhân bên cạnh đệ đâu?" Triệu Húc cẩn thận lau bùn đất trên mặt nó.
"Không, không biết...!Không thấy, đều không thấy..." Triệu Du lắc đầu.
"Thất hoàng tử, Thất hoàng tử ngài ở đâu..." Đúng lúc này, cung nhân chiếu cố Triệu Du tìm tới, vừa thấy Triệu Húc liền quỳ xuống, "Nô tỳ thỉnh an Lục hoàng tử."
"Ngươi là cung nhân chiếu cố Thất hoàng tử?" Triệu Húc hỏi.
"Hồi Lục hoàng tử, đúng là nô tỳ." Cung nhân cúi đầu đáp.
Triệu Húc nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ nhàn nhạt phân phó nội thị bên cạnh: "Đưa ả tới chỗ Thấm Chiêu Nghi, bẩm báo chuyện hôm nay với bà ấy."
"Vâng, nô tài lĩnh mệnh." Nội thị trả lời.
"A! Lục hoàng tử tha mạng! Lục hoàng tử tha mạng! Nô tỳ không dám nữa, không dám nữa..." Cung nhân kia bắt đầu luống cuống, vội vàng cầu xin.
Nhưng Triệu Húc đã quay đầu, không nhìn ả ta.
Cuối cùng, cung nhân kia bị nội thị lôi đi.
"Du Nhi, Tứ ca sai người đưa đệ về." Triệu Húc cúi đầu, nói với Triệu Du.
"Tứ ca...!Muốn đi đâu..." Triệu Du hỏi.
"Tứ ca chuẩn bị xuất cung..."
"Du Nhi cũng đi...!Ngoài cung chơi vui..."
...
Khi nói chuyện, Triệu Húc muốn dẫn Triệu Du rời đi.
"Lục hoàng tử."
Ngay lúc này, Từ Tiệp Dư vẫn luôn bị họ xem nhẹ bỗng