Từ trước đến nay, hoa đào và mỹ nhân không tách nhau được.
Tới rừng đào ngắm hoa đào, dưới gốc đào ngắm mỹ nhân.
Mỗi lần tới mùa hoa đào nở rộ, trong kinh thành đều có người dẫn đầu tổ chức mấy hội ngắm hoa.
Tốp năm tốp ba kết bạn tụ tập với nhau, ngắm hoa, tâm sự, hoặc là chơi chút trò chơi nhỏ.
Tóm lại, là một ngày rất đẹp.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...!
Một chiếc xe ngựa bố trí thanh nhã chậm rãi chạy ra khỏi cửa thành, hướng về phía Tây.
"Tới kinh thành đã mấy ngày rồi, cuối cùng cũng có thể ra ngoài đi dạo." Thịnh Lang Hoàn ngồi trong xe ngựa, nói với Vân Trân.
Hôm nay nàng ấy mặc một bộ bạch y, đầu mang trầm cài quý báu, trông có vẻ rất đoan trang, lại không mất vẻ dịu dàng động lòng người.
"Phong cảnh ở kinh thành không ít, chờ đến tiệc mừng thọ của Thái Hậu, tỷ tỷ có thể đi dạo khắp nơi." Vân Trân ngồi bên trái Thịnh Lang Hoàn, nói.
Ngồi đối diện Vân Trân là nha hoàn Ô Châu của Thịnh Lang Hoàn.
Về thân phận của Ô Châu, Vân Trân có nghe bà tử đi theo nhắc tới, nàng ta là hậu nhân của dân du mục gần Vân Hán Quốc.
Lẫm Châu ở ngay biên thùy Vấn Hán Quốc, giáp với bộ lạc dân tộc, Ô Châu bị người ta đưa tới Lẫm Châu bán làm nô lệ, trong lúc vô tình bị mẫu thân của Thịnh Lang Hoàn gặp được, mua về, từ đó đi theo Thịnh Lang Hoàn, rất trung thành và tận tâm.
Thịnh Lang Hoàn nghe Vân Trân nói, cười cười: "Nghe ý của muội muội, hình như rất hiểu về kinh thành?"
"Lúc trước ở Tây Nam, muội muội có hàng xóm là một lão bá.
Thời điểm còn trẻ, lão bá có tới kinh thành lang bạt mấy năm, mỗi khi còn trẻ thường kể chuyện ở kinh thành với muội muội." Vân Trân mặt không đổi sắc, trả lời.
"Thì ra là vậy." Thịnh Lang Hoàn gật đầu, cười nói.
Xe ngựa chạy trên đường vùng ngoại ô, không bao lâu, dừng trước một tòa viện.
"Tiểu thư, tới rồi."
Bên ngoài truyền tới tiếng của bà tử đi theo.
Ô Châu ra ngoài trước, sau đó đỡ Thịnh Lang Hoàn xuống xe, Vân Trân theo sau.
"Đây là Lạc