Lưu Vân Bạch mỉm cười: "Đương nhiên.
Ta và A Húc đã nói, cuộc thi hôm nay dành cho tất cả nữ tử ở đây."
"Vậy thì được!"
Dứt lời, Liễu Trản Anh nhìn Triệu Húc một cái, sau đó xoay người ra ngoài.
"Nè, Trản Anh..." Liễu Minh Cẩn đứng dậy, muốn đuổi theo.
"Liễu tiểu thư ra trận, e rằng phần thưởng ném thẻ vào bình rượu sẽ dành cho nàng ấy." Lưu Vân Bạch cười nói.
"Đúng vậy." Triệu Kỳ cũng cười, "Trước đó ta còn nghĩ, Lục hoàng đệ vì sao lại đề nghị phần thưởng như vậy? Xem ra...!Ha ha..."
Triệu Kỳ nhìn Triệu Húc, nở nụ cười đầy thâm ý.
"Ra ngoài xem đi."
Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu, nói với họ.
Nói xong, hắn buông ly trà xuống, nâng bước ra ngoài.
Liễu Minh Cẩn gọi hắn một tiếng, vội đuổi theo.
"Mọi người đều nói quan hệ giữa vị Lục đệ này của chúng ta và tiểu thư Liễu gia không giống bình thường.
Trước đây ta còn không tin, bây giờ xem ra, không thể không tin được."
Thời điểm trong phòng chỉ còn hai người, Triệu Kỳ quay đầu, nói với Lưu Vân Bạch.
"Ngũ hoàng đệ nghĩ thế sao?" Lưu Vân Bạch nói.
Nhưng chưa đến cuối cùng, đâu ai biết chân tướng sự việc rốt cuộc là gì?
Hắn đưa ra phần thưởng như vậy, rốt cuộc là vì Liễu Trản Anh, hay vì người khác?
...!
Mấy người Triệu Húc ra ngoài, lại không lộ diện, mà đứng sau rèm che ở góc hành lang.
Bọn họ có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy bọn họ.
"Mũi tên thứ sáu của Liễu tiểu thư, trúng!"
"Mũi tên thứ bảy của Vương tiểu thư, trúng!"
Giờ phút này, Liễu Trản Anh đang thi đấu với Vương Tân Vũ.
Trước đó tuy chưa từng gặp Liễu Trản Anh, nhưng Vương Tân Vũ có nghe trưởng bối trong nhà nhắc tới, đối với sự tích về Liễu Trản Anh cũng biết.
Vừa rồi, thời điểm nàng ta cho rằng mình đã chiến thắng, Liễu Trản Anh lại đột nhiên xuất hiện.
Liễu Trản Anh khác với khuê tú như các nàng, thậm chí cũng không giống Liễu Hoán Hoán.
Trên người Liễu Trản Anh có tư thế oai hùng hiên ngang các nàng đều không có được, thậm