Triệu Húc mặc áo choàng màu xanh ngồi trên xe ngựa, đầu dò ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt đầu tiên của hắn dừng trên người Tô trắc phi.
Sắc mặt Tô trắc phi nghiêm túc.
Triệu Húc biết, bà muốn nói hắn bắt buộc phải bái sư thành công.
Kế tiếp, ánh mắt lướt qua Tô trắc phi, dừng ở chỗ Vân Trân.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Húc nhớ tới rất nhiều chuyện.
"Thời gian không còn sớm, khởi hành đi." Lúc này, giọng của Tô trắc phi vang lên.
Triệu Húc nhìn người đứng trước cửa sơn trang, ngồi vào trong xe ngựa.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...!
Xe ngựa nghiền qua bùn lầy mang theo người bên trên chậm rãi biến mất khỏi sơn dã.
Vân Trân nhìn theo, lòng bất giác buồn bã.
...!
Triệu Húc đi rồi, Đào Uyển bỏ trống.
Trưa hôm đó, Bích Diên tới truyền lời của Tô trắc phi, bảo nàng dọn về chỗ ở cũ.
Rất nhanh, tin tức truyền khắp Thanh Lương sơn trang.
Có người nói nàng thất sủng trước mặt nương nương.
Có người lại nói, lúc trước nương nương đối tốt với nàng chỉ vì thiếu gia, hiện tại thiếu gia ra ngoài bái sư học nghệ, ngày lành của Vân Trân cũng hết.
Cũng có người im lặng, trước sau không phát biểu ý kiến.
Quả Nhi thấy nàng trở về, thật sự rất cao hứng, bởi vì lại có thể tùy lúc ăn uống.
Sau khi trở về, Vân Trân đi gặp Trương ma ma trước.
Tâm tình giống như căn bản không chịu ảnh hưởng, nên thế nào thì như thế ấy...!Qua một khoảng thời gian, mọi người thấy nàng không để ý, cũng không quan tâm nữa.
...!
Bên kia, qua nửa tháng bôn ba, đoàn người Triệu Húc cuối cùng cũng tới chân núi Xích Phong.
Núi Xích Phong ở phía Đông Nam Hoang, gần các tộc Nam Man.
Nơi này rừng núi rộng lớn, địa hình phức tạp, dân tộc rất nhiều.
Nghe nói trước đây ở nơi này, các tộc xung đột không ngừng, mãi đến khi thái thú đương nhiên tới, trải qua ba năm đàm phán bôn tẩu, rốt cuộc hình thành chế đọ mới.
Các tộc ở Nam Hoang lúc này mới dần an ổn.
Mà Xích Phong cư sĩ kia từng làm thuyết khách giúp thái thú đàm phán, du tẩu với các tộc, đóng một vai trò rất lớn.
Xong việc, thái thú vốn định tặng thật nhiều tiền để báo đáp, lại bị cự tuyệt.
Sau này, vị Xích Phong cư sĩ kia vẫn luôn ẩn cư trên núi Xích Phong, tuy không hỏi đến chuyện đời, nhưng trong các tộc Nam Hoang, ông ấy vẫn rất