Trong bình rượu đã có mười bảy mũi tên cắm vào.
Bây giờ còn muốn ném trúng...!
Nếu ném từng mũi tên, tỷ lệ vào có tám phần.
Nhưng nếu muốn ném một lần ba cái, tỷ lệ sẽ thấp xuống chưa đến một nửa.
Nói cách khác, một nửa là trúng, một nửa là thất bại.
Liễu Trản Anh nhíu mày.
Nàng có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn mình, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Thịnh Vân Trân đang mỉm cười nhìn mình.
Đồng thời, còn có người đứng sau rèm che ở góc hành lang đối diện.
Từ lúc nhóm Triệu Húc bước ra, Liễu Trản Anh đã phát hiện.
Cho nên hiện tại, nàng không thể sửa lại ném từng mũi tên.
Nàng bắt buộc phải ném trúng hết một lần mới có thể đàn áp khí thế của Thịnh Vân Trân.
Tuy rằng trong đầu nàng nghĩ rất nhiều, nhưng đối với những người khác mà nói, tay Liễu Trản Anh chỉ dừng một chút, mũi tên trong tay liền bay ra ngoài.
Mũi tên bay ra như thước phim quay chậm, chậm rãi cắm vào bình rượu.
Người ở hiện trường đều ngừng thở, nhìn chằm chằm mũi tên bay trên không trung.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Hai mũi tên cắm vào bình rượu.
Mũi tên thứ ba cũng theo đó cắm vào khoảng trống trong bình.
Mắt thấy nó sắp rơi xuống, nhưng khoảnh khắc tiếp xúc, mũi tên lại bật ra.
Lạch cạch một tiếng, cuối cùng, mũi tên rơi xuống đất.
Khóe miệng Liễu Trản Anh lập tức thành một đường thẳng, hai tay rũ hai bên nắm chặt thành quyền.
"Một cái rơi ra ngoài sao?"
Qua hồi lâu, trong đám đông mới có người lên tiếng.
Âm thanh vừa phát ra, trong hoa viên lập tức nghị luận.
"Liễu tiểu thư thế mà ném không trúng!"
"Trượt một cái kìa! Ta cũng không dám tin."
"Có điều, thành tích ném trúng mười chín mũi tên đã rất lợi hại rồi."
"Đúng thế đúng thế! Ít nhất Liễu tiểu thư ném trúng mười chín mũi tên.
Thịnh cửu tiểu thư bên kia còn không biết có ném trúng đến mũi tên thứ mười chín không?"
"Nói không sai! Nếu nàng ấy một mũi tên cũng không ném trúng, vậy người thắng vẫn là Liễu tiểu thư!"
Mọi người ban đầu đều cảm thấy tiếc hận cho Liễu Trản Anh, sau đó vòng đề tài trở về Vân Trân.
Thái độ của Vân Trân vẫn giống như