"Ta thật tò mò vì sao lúc ấy đệ lại cược Cửu tiểu thư Thịnh gia sẽ thắng?"
Khi bọn họ trở về hoàng cung, chia tay Triệu Kỳ, Lưu Vân Bạch hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc quay đầu nhìn Lưu Vân Bạch.
"Ta còn tưởng đệ sẽ chọn Liễu tiểu thư chứ, dù sao quan hệ giữa hai người..."
"Giữa chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu." Triệu Húc nhàn nhạt nói, "Nếu Tứ hoàng huynh không còn chuyện gì khác, ta đây cáo từ trước."
Dứt lời, Triệu Húc xoay người rời đi.
Lưu Vân Bạch đứng tại chỗ nhìn theo Triệu Húc, khóe miệng đột nhiên cong lên.
Lúc này, có cung nữ vội vàng đi tới, thì thầm bên tai Lưu Vân Bạch mấy câu.
Nói xong, Lưu Vân Bạch phất tay, cung nữ lui xuống.
Nếu Triệu Húc còn ở đây, hắn chắc chắn nhận ra cung nữ này.
Bởi vì mấy ngày trước, hắn ở Ngự Hoa Viên bắt gặp Từ Tiệp Dư bắt nạt Thất hoàng tử Triệu Húc, mà cung nữ này chính là người đi theo hầu hạ Từ Tiệp Dư hôm đó.
...!
Lạc Khê biệt viện.
Sau khi các hoàng tử rời đi, tiệc ngắm hoa coi như kết thúc.
Mọi người ngồi thêm một lát, liền sôi nổi cáo từ.
Vân Trân và Thịnh Lang Hoàn bị nội quyến Liễu gia gọi lại, hàn huyên chốc lát.
Lúc rời đi, những người khác trên cơ bản đều đi rồi.
Các nàng được hạ nhân dẫn đường ra ngoài Lạc Khê biệt viện.
Đứng ở cửa, thời điểm chuẩn bị lên xe ngựa, bên cạnh có hai nội thị đi ra.
"Trân Nhi?"
Vân Trân vừa muốn lên xe, bỗng nghe có người gọi mình.
Giọng nói có hơi cao, nàng chỉ hơi sửng sờ một chút, liền tiếp tục lên xe.
"Trân Nhi? Trân Nhi là ngươi sao? Ngươi không chết?"
Lúc này, nội thị vừa gọi nàng đã đến bên cạnh.
Nàng muốn tiếp tục giả bộ không nghe đã là chuyện không thể.
"Công công gọi ta?" Vân Trân quay đầu.
Thịnh Lang Hoàn vốn đã vào trong xe ngựa, nghe động tĩnh bên ngoài, cũng vén màn, nhô đầu ra, nghi hoặc nhìn bên ngoài.
"Ngươi không quen ta?" Nội thị mở to hai mắt, "Ta là Nguyên Bảo đây! Chính là Nguyên Bảo!"
"Nguyên Bảo gì? Nguyên Bảo công công