"Chỗ nó trước mặt đừng động vào." Vương Hoàng Hậu bất mãn hừ hừ, "Hiện giờ trong lòng nó nào có mẫu hậu là bổn cung? Tìm cho nó, ngược lại chọc giận bổn cung."
...!
Bên này, Triệu Kỳ từ Khôn Càn Cung của Vương Hoàng Hậu đi ra.
Tâm trạng gã có chút không tốt.
Bất tri bất giác, thế mà tới một góc trong Ngự Hoa Viên.
"Ngọc Nhung gặp qua Ngũ hoàng huynh."
Đúng lúc này, Nhị công chúa Triệu Ngọc Nhung dẫn theo cung nữ đi tới, nhìn thấy Triệu Kỳ, nàng ta liền cúi đầu hành lễ.
"Ngọc Nhung muội muội không cần đa lễ, mau đứng lên." Triệu Kỳ vội vàng tới gần, muốn đỡ nàng ta đứng dậy.
Có điều, ngay khi tay gã sắp đụng tới Triệu Ngọc Nhung, Triệu Ngọc Nhung đã lặng lẽ tránh đi.
Triệu Kỳ hậm hực thu tay về, lại nhìn cung nữ phía sau Triệu Ngọc Nhung cầm một hộp đồ ăn khắc hoa màu đỏ thẫm, hỏi: "Ngọc Nhung muội muội định đi đâu vậy?"
"Công chúa nhà nô tỳ muốn đi cấm vệ doanh..."
Không đợi Triệu Ngọc Nhung trả lời, cung nữ phía sau nàng ta liền đáp.
Nói xong, nhận thấy Triệu Ngọc Nhung trừng mắt nhìn mình, cung nữ hoảng sợ cúi đầu, không dám nhiều lời thêm.
Nhưng dù là vậy, nên nghe, không nên nghe, Triệu Kỳ đều nghe thấy.
"Cấm vệ doanh sao?" Triệu Kỳ đè nén chua xót trong lòng, nhìn người trước mặt, hỏi, "Ngọc Nhung muội muội tới đó có chuyện gì à?"
"Không có gì, tùy tiện đi dạo mà thôi."
Nói xong, Triệu Ngọc Nhung hành lễ, cáo từ.
Triệu Kỳ đứng tại chỗ nhìn theo Triệu Húc, trái tim đau nhói.
Cấm vệ doanh sao!
Lại đi tìm phó thống lĩnh của cấm vệ quân kia à?
Nghĩ đến đây, ánh mắt chua xót của Triệu Kỳ lập tức trở nên ngoan độc.
Gã cảm kích thân phận này cho gã vinh hoa phú quý, đồng thời cũng thống hận nó...!
...!
Mấy ngày kế tiếp, Vân Trân đều ngoan ngoãn ở chỗ của mình.
Thịnh Lang Hoàn được Liễu Hoán Hoán mời, ra ngoài cùng các tiểu thư trong kinh thành tụ tập.
Vân Trân nghe nha hoàn đi theo về nói, Thịnh Lang Hoàn trong buổi tụ họp rất nổi bật, hiện giờ được không ít tiểu thư ủng hộ, danh