Ngươi, ngẩng đầu lên.
Triệu Ngọc Dao vừa dứt lời, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Vân Trân, đặc biệt là y phục đỏ đậm kia càng khiến nàng nổi bật.
Vân Trân cúi đầu, thầm thở dài trong lòng.
Xem ra có một số việc, muốn trốn cũng không trốn được.
Dù trốn, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Còn về Triệu Ngọc Nhung có thể nhận ra nàng không...
Thật ra, nàng không cần lo lắng.
Vì thế, Vân Trân chậm rãi ngẩng đầu, lần nữa hành lễ với Triệu Ngọc Nhung: "Thần nữ Thịnh Vân Trân, gặp qua công chúa điện hạ."
"Ngươi..."
Thời điểm Triệu Ngọc Nhung nhìn thấy gương mặt này, giống như trông thấy ác quỷ, sợ tới mức lùi một bước, sắc mặt tái nhợt.
Phản ứng của nàng ta quá khác thường.
Không chỉ khiến Thịnh Lang Hoàn ghé mắt, còn khiến Vân Trân cảm thấy kinh ngạc.
Vì sao lại có phản ứng này?
Kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin được...
Nếu chỉ là những phản ứng này, vậy thì rất bình thường.
Nhưng vì sao lại như bây giờ, giống như trông thấy ác quỷ?
Không hi vọng gương mặt này lần nữa xuất hiện sao?
Hay là nàng ta đã làm chuyện gì trái lương tâm với nàng?
Ngay lúc Vân Trân còn chưa chải chuốt rõ ràng, Triệu Ngọc Nhung đã bình tĩnh lại.
"Ngươi, ngươi tên Thịnh Vân Trân? Trân, là chữ Trân nào?" Triệu Ngọc Nhung nắm chặt tay áo, hỏi.
Cho dù nàng ta cố gắng tỏ vẻ bình thường, nhưng gương mặt không một giọt máu kia vẫn bán đứng nàng ta.
"Ngọc Nhung công chúa, có vấn đề gì sao?"
Vẫn là đối nàng làm cái gì chuyện trái với lương tâm?
Liền ở Vân Trân còn không có chải vuốt rõ ràng thời điểm, Triệu Ngọc Nhung đã từ thất thố phản ứng trung, phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi, ngươi kêu Thịnh Vân Trân? Trân, là cái nào trân?" Triệu Ngọc Nhung túm chặt tay áo, hỏi nàng.
Cứ việc nàng nỗ lực làm chính mình biểu hiện đến bình tĩnh điểm, nhưng là trên mặt còn không có đảo trở về huyết sắc, vẫn là bán đứng nàng.
Nói vậy một chốc, nàng nội tâm là bình tĩnh không được.
"Ngọc nhung công chúa, là có cái gì vấn đề sao?" Thịnh Lang Hoàn hỏi.
"Không, không có gì." Triệu Ngọc Nhung nhắm mắt lại, lắc đầu, thời điểm mở mắt, tâm trạng đã bình ổn rất nhiều, "Chỉ là gia muội rất giống một vị cố nhân của ta."
"Cố nhân?" Thịnh Lang Hoàn nhìn Vân Trân, lại nhìn Triệu Ngọc Nhung, "Chắc là trùng hợp.
Xá muội trước đây vẫn luôn ở Tây Nam, đây là