Nói xong, Lưu Vân Bạch nhếch môi, nhìn Triệu Húc đứng trước mặt.
Chỉ thấy Triệu Húc trầm mặc mấy giây, mới trả lời Lưu Vân Bạch: "Thứ lỗi ta nghe không hiểu ý của Tứ hoàng huynh, nếu không còn chuyện gì khác, ta cáo từ trước.
"
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Lưu Vân Bạch đứng trên bậc thang, nhìn theo Triệu Húc.
"Ha ha! "
Đột nhiên, hắn nở nụ cười.
Nghe không hiểu sao?
Tính ra, ngược lại là hắn càng ngày càng không nhìn thấu Lục hoàng đệ này.
Trong lòng Triệu Húc rốt cuộc đang nghĩ gì?
Hoài nghi? Để ý?
Nếu để ý, sao lại đưa một bộ y phục vừa nhìn liền có thể nhận ra nó là kiểu dáng của Liễu Trản Anh cho người kia mặc? Biết rõ có người sẽ vì chuyện này, gây khó dễ với nàng.
Nhưng nếu không để bụng, tại sao khi biết nàng mất tích, hắn lại tự mình tìm người suốt đêm?
Tính ra, người thật sự không hiểu ngược lại là Lưu Vân Bạch hắn mới đúng.
!
"Điện hạ, có cần nô tài đưa xiêm y mới cho Thịnh cửu tiểu thư không?"
Bên này, Nguyên Bảo đi theo Triệu Húc, biết rõ tiền căn hậu quả sự việc, thấy hắn đã đi xa, không nhịn được mà hỏi.
Triệu Húc hơi dừng lại: "Không cần.
" Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Không cần?
Tại sao không cần?
Nếu Thịnh cửu tiểu thư tiếp tục mặc bộ xiêm y đó, rất nhanh sẽ va chạm Liễu Trản Anh tiểu thư, va chạm Thục Phi nương nương! Đến lúc đó, Thịnh cửu tiểu thư chắc chắn sẽ gặp tao ương.
Nguyên Bảo và Thịnh Vân Trân không có giao tình gì, nhưng dung mạo của Thịnh Vân Trân thật sự quá giống Trân Nhi.
Hắn liền theo bản năng mà muốn giúp nàng.
Nhưng, điện hạ nhà hắn dường như không có ý ra tay hỗ trợ, thậm chí còn vui khi nhìn Thịnh cửu tiểu thư bị người ta bắt nạt?
Đương nhiên, ý niệm này chỉ lóe qua trong đầu, tới nhanh đi cũng nhanh.
! Truyện Teen Hay
Hòa Đình Viện.
Sau khi ở trước mặt mọi người xin lỗi Vân Trân, Vương Tân Vũ không còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây nữa.
Nàng ta trực tiếp mang theo nha hoàn của mình tới tẩm cung của Vương Hoàng Hậu.
Vương Tân Vũ đi rồi, những người muốn cười nhạo Vân Trân cũng tự giác dẹp bỏ