Triệu Ngọc Nhung nhìn nàng, ánh mắt lóe qua một tia khinh thường: "Nghe nói, những thích khách kia vốn do nàng ấy dẫn dụ lên thuyền."
"Không phải chứ?" Vân Trân mở to hai mắt, "Nàng ấy sao có thể..."
"Sao lại không thể?" Triệu Ngọc Nhung bĩu môi, "Ta quên nói muội biết, quan hệ giữa Trân Nhi khi ấy và Tứ hoàng huynh cũng có chút ái muội.
Có người nói là, Trân Nhi lúc ấy phát hiện Lục hoàng huynh không thể cho mình hứa hẹn gì, liền quay đầu nịnh bợ Tứ hoàng huynh, còn muốn dùng đầu của Lục hoàng huynh đổi lấy sự tín nhiệm của Tứ hoàng huynh.
Có điều, đây chỉ là mọi người lén lút đồn thổi, không có gì chứng minh cả."
"Thì ra là vậy." Vân Trân gật đầu suy tư, sau đó lại khó hiểu hỏi Triệu Ngọc Nhung, "Nếu Trân Nhi kia đáng giận như thế, vậy vì sao vừa rồi ở trước mặt Ngụy thống lĩnh, công chúa thoạt nhìn giống như rất hoài niệm nàng ấy?"
Vấn đề của Vân Trân khiến Triệu Ngọc Nhung sửng sốt.
"Ngụy đại ca không biết những lời đồn đó, ta cũng không muốn nhắc lại với huynh ấy, sợ huynh ấy thương tâm.
Có điều, Vân Trân muội muội, ta muốn nhờ muội một việc."
"Công chúa cứ nói."
"Tuy rằng nữ nhân kia đã chết, nhưng dù sao cũng từng là người Ngụy đại ca yêu sâu đậm.
Mà muội tuy rằng vô tội, nhưng dù sao cũng quá giống người ấy.
Cho nên ta muốn nhờ muội sau này, cố gắng đừng xuất hiện trước mặt Ngụy đại ca.
Nếu có thể, tốt nhất đừng gặp lại.
Nếu không, ta sợ Ngụy đại ca..." Triệu Ngọc Nhung nhìn nàng.
Nếu không, ta sẽ không nhịn được mà xuống tay với ngươi.
Lúc ấy, ngươi sẽ không may mắn như hôm nay đâu.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ta, đáp: "Được."
Dứt lời, khóe miệng Triệu Ngọc Nhung cong lên.
Đúng lúc này, cung nữ cầm y phục sạch sẽ tới.
Triệu Ngọc Nhung nhận lấy, đưa cho Vân Trân: "Đây là xiêm y Thượng Phục Cục mới may năm nay, ta còn chưa mặc, tặng Vân Trân muội muội đấy."
"Đa tạ công chúa ban thưởng." Vân Trân nhận lấy