Xem ra để nàng hồi kinh là quyết định chính xác.
Nàng giống như viên trân châu rơi vào trong hồ, dẫn dụ tham lam, ghen ghét, ám toán...!Chỉ cần nàng ở đây, không lo nước trong hồ không vẩn đục.
"Từ Tiệp Dư bên kia, chuẩn bị đến đâu rồi?" Lưu Vân Bạch lại hỏi.
"Hồi chủ tử, đã chuẩn bị thỏa đáng."
"Vậy thì tốt." Lưu Vân Bạch cười cười.
Đêm nay, phải xem ngươi rồi.
Dù có thành công hay không, đêm này cũng là một buổi tối vô cùng xuất sắc.
...
Bên này, Vân Trân trở về cung điện được sắp xếp.
"Vân Trân muội muội, muội về rồi.
Nếu muội còn không về, Lang Hoàn tỷ tỷ sẽ lo lắng muốn chết." Vân Trân vừa về, liền bị Liễu Hoán Hoán bắt lấy, nghe nàng nhắc mãi bên tai.
"Tam tỷ, Hoán Hoán, khiến hai người lo lắng." Vân Trân cúi đầu, hành lễ.
"Muội đừng khách khí, trở về thì tốt." Nói rồi, Thịnh Lang Hoàn giơ tay sờ băng vải trên cổ nàng, ánh mắt lộ sự ưu thương, "Phải làm sao đây? Vừa mới tiến cung đã..."
"Tam tỷ đừng lo lắng, không sao.
Chỉ là lúc rơi xuống nước, bất cẩn đụng phải đá." Vân Trân nói.
Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng, dường như còn có chuyện muốn nói.
Có điều, ở trước mặt Liễu Hoán Hoán, có vài lời không tiện nói ra.
"Được rồi, mọi người không cần lo lắng cho muội nữa." Vân Trân tươi cười kéo tay các nàng, "Đêm nay Thái Hậu mở tiệc ở An Bình Cung, hai vị tỷ tỷ phải chuẩn bị thật tốt, để Thái Hậu nương nương chú ý tới hai vị tỷ tỷ mới được."
...
Màn đêm buông xuống.
Giữa trưa là quốc yến, đêm nay đương nhiên là gia yến, nhưng cũng không hoàn toàn gia yến, chỉ là tùy ý tự tại hơn giữa trưa mà thôi.
Thời điểm Vân Trân theo Thịnh Lang Hoàn, Liễu Hoán Hoán tới An Bình Cung, nơi đó đã không ít người tới.
Sau khi báo tên, liền có cung nữ dẫn các nàng tới chỗ ngồi tương ứng.
Vị trí của Liễu Hoán Hoán ở bên trái.
Mà chỗ ngồi của Thịnh Lang Hoàn và Vân Trân lại ở bên phải, hơi nằm về phía sau.
Liễu Hoán Hoán không muốn