Nói tới đây, hai mắt Ô Châu lại đỏ lên.
Vân Trân nhìn bảng hiệu "Tiêu Phòng Viện", trong lòng căng thẳng.
"Vào thôi." Vân Trân nói.
...!
Tiêu Phòng Viện không lớn, nhưng lại thanh u lịch sự tao nhã.
Các nàng đi qua hoa viên nhỏ bên ngoài, liền bắt gặp một cung nữ thanh tú từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy các nàng, giống như đã biết thân phận từ trước, nàng ấy không hề kinh ngạc, chỉ nói một câu, liền trầm mặc dẫn các nàng vào trong.
Vào trong rồi, cung nữ nói "Thịnh Tài Tử ở bên trong", rồi rời đi.
Cung nữ đi rồi, một khắc Ô Châu cũng không muốn trì hoãn, vội chạy vào trong.
Vân Trân đi phía sau, lại cảm thấy mỗi một bước đều nặng như phải kéo theo một tảng đá lớn.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn đi vào.
Vòng qua bình phong, trước gương đồng hoa lệ, một nữ nhân mặc cung trang ngồi đó.
Nữ nhân đưa lưng về phía nàng, nhìn chằm chằm gương đồng.
Mà Ô Châu quỳ gối bên cạnh sớm đã bật khóc.
Trong cung điện vô cùng an tĩnh.
Ngoại trừ tiếng khóc của Ô Châu thì không còn âm thanh nào khác.
Vận mệnh chú định, giống như có một bàn tay bóp chặt cổ nàng, khiến nàng không thở nổi.
"Hai người tới rồi." Lúc này, người ngồi trước gương đồng đứng dậy, xoay người, nhìn các nàng, "Ô Châu, ngươi khóc cái gì? Muội muội, sao sắc mặt muội khó coi như vậy? Hai người sao thế? Sao giống như trời sập xuống vậy? Là vì ta sao? Nếu vì ta, vậy hai người nên cao hứng mới đúng! Ta hiện giờ là tài tử được bệ hạ sắc phong, mới vừa tiến cung đã được phong tài tử, phẩm cấp vượt bao nhiêu người, đây không phải vinh sủng mà ai cũng có.
Hai người...!Hai người nên cao hứng cho ta mới đúng..."
"Tiểu thư, tiểu thư..." Ô Châu ngơ ngác ngẩng đầu.
"Ô Châu ngốc, ngươi khóc cái gì? Nên cười mới đúng, đây là hỉ sự." Thịnh Lang Hoàn duỗi tay lau nước mắt cho nàng ấy.
"Nhưng...!Nếu đây là hỉ sự, sao tiểu thư người cũng khóc..."
"Khóc? Ta khóc sao?" Thịnh Lang Hoàn ngây ra một lúc, sau đó giơ tay chạm vào