Bởi vì trong nước trái cây bỏ thuốc thôi tình, cho nên người Liễu gia cũng có hiềm nghi.
Ví dụ như có thể nói rằng, bọn họ muốn tác hợp Triệu Húc và Liễu Trản Anh, dứt khoát gạo nấu thành cơm.
Nhưng nếu thật sự là Liễu Hoán Hoán bỏ thuốc, vậy mục tiêu cũng quá rõ ràng, không phải sao?
"Nhưng có đôi khi, kẻ đáng nghi nhất ngược lại là người bị loại trừ đầu tiên." Thịnh Lang Hoàn nhìn nàng, chậm rãi nói.
Dứt lời, đồng tử Vân Trân hơi co rụt lại.
Nói thế cũng không phải không có đạo lý.
Nước trái cây có vấn đề kia là Liễu Hoán Hoán đưa cho Thịnh Lang Hoàn.
Khi Thịnh Lang Hoàn tỉnh táo lại, người đầu tiên hoài nghi khẳng định là Liễu Hoán Hoán.
Nhưng ngay sau đó, nàng ấy sẽ nghĩ, nếu thật sự là Liễu Hoán Hoán, vậy nàng ta có phải quá ngốc hay không? Tùy tiện sai một hạ nhân làm là được, vẫn có phần thắng cao hơn tự mình ra tay...!
Bởi vậy, Liễu Hoán Hoán sẽ nhanh chóng được loại trừ hiềm nghi.
Hình như có một câu...!
Nơi nguy hiểm nhất, có đôi khi chính là nơi an toàn nhất.
Mà hung thủ thật sự, ngược lại vì mục tiêu của hắn quá lớn, dễ bị phát hiện, sẽ khiến người ta hoài nghi.
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày.
Với nhân phẩm của Liễu Hoán Hoán mà nàng quan sát, nàng ấy không giống người như vậy.
Nhưng hiện tại, Thịnh Lang Hoàn trải qua đêm đó, mất đi thứ mình trân quý nhất, cuộc đời cũng xảy ra thay đổi trời long đất lở, lúc này, bất luận là ai cũng có thể trở thành đối tượng dáng nghi.
Nàng ấy nghi ngờ Liễu Hoán Hoán cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ nàng ấy phân tích đúng, Liễu Hoán Hoán che giấu quá sâu, nàng cũng nhìn lầm.
Hiện tại, Vân Trân tạm thời không muốn tranh chấp về vấn đề này với Thịnh Lang Hoàn.
Nàng tin, rồi sẽ có một ngày tra được manh mối.
"Chuyện này, ta nói muội nghe, cũng không phải muốn muội phiền não, chỉ là hi vọng muội đề phòng Hoán Hoán, có tâm lý chuẩn bị mà thôi." Thịnh Lang Hoàn nắm tay Vân Trân, "Còn về kẻ bỏ thuốc vào nước trái cây, ở sau lưng ám toán ta...!Ta khẳng định sẽ tra ra manh mối! Chuyện muội tiến cung, ta sẽ an bài giúp muội."
...!
Thịnh Lang Hoàn giới thiệu cho nàng một