Vừa dứt lời, động tác trong tay Lưu Vân Bạch dừng lại.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, một lát sau, mới nghe hắn nói: "Ta muốn ngươi đưa ta một loại thuốc, sau khi trúng chiêu, không lập tức chết vì độc dược."
Nói xong, Lưu Vân Bạch ngước đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn Vân Trân vẫn không nhúc nhích.
Vân Trân nhìn qua.
Trầm mặc một hồi, nàng gật đầu: "Được, thành giao!"
"Sảng khoái!" Lưu Vân Bạch cười.
Nàng sẽ không hỏi hắn dùng thứ thuốc kia để làm gì? Định dùng trên người ai?
Nàng chỉ cần có được bản đồ Tàng Bảo Lâu, biết được giờ thay quân, lấy được ngọc linh chi chín lá là tốt rồi! Trước mắt với nàng mà nói, đây là chuyện quan trọng nhất.
Còn về Triệu Húc, Thịnh Lang Hoàn, Ngụy Thư Tĩnh...
Nàng sẽ không nghĩ.
Mà nàng cũng không có thời gian để nghĩ.
...
Vì thế cứ như vậy, Vân Trân lấy thân phận cung nữ Trân Nhi ở lại Thủy Hoàn Cung làm việc.
Lưu Vân Bạch nói, thời gian để lấy hai thứ kia không dài lắm, bảo nàng kiên nhẫn chờ đợi.
Vân Trân sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể che giấu tâm trạng này, để người ta không nhìn ra chút sơ hỏ.
Trong lúc đó, nàng có tới Tiêu Phòng Viện hai lần.
Lần đầu tiên, Ô Châu trực tiếp cản nàng ở bên ngoài, không cho nàng vào trong.
Lần thứ hai, Ô Châu cũng sai người cản nàng, nói chủ tử nhà mình đang tiếp khách.
Lần này, Vân Trân cũng như lần trước đợi bên ngoài Tiêu Phòng Viện.
Một lát sau, nàng thấy có người từ bên trong đi ra, thế mà là Liễu Hoán Hoán của Liễu gia.
Liễu Hoán Hoán thấy nàng, sắc mặt có hơi xấu hổ.
Vân Trân vô cùng tự nhiên hành lễ với nàng ấy.
"Ngươi hiện giờ gọi là Trân Nhi?" Liễu Hoán Hoán hỏi.
"Vâng." Vân Trân gật đầu.
Liễu Hoán Hoán nhấp môi, muốn nói lại thôi.
Theo đó, nàng ấy nắm tay nàng, bảo: "Ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi."
Vân Trân sửng sốt, ngước mắt nhìn cửa Tiêu Phòng Viện, phát hiện Thịnh Lang Hoàn vẫn không có ý gặp nàng, liền theo Liễu Hoán Hoán rời đi trước.
Liễu Hoán Hoán kéo nàng tới dưới tàng cây cách đó không xa.
Nàng ấy