Trong đại dương có khác biệt về thân phận, còn có một nữ nhân tên Liễu Trản Anh...
Hắn hiện giờ là Lục hoàng tử cao cao tại thượng, mẫu thân là Đức Phi trong tứ phi, mà nàng thì sao? Chẳng qua là một cung nữ thân phận hèn mọn, một Cửu tiểu thư Thịnh gia giả mạo, trên lưng còn gánh vác trọng trách tìm kiếm dược liệu cho Lệ Vô Ngân.
Sự xuất hiện của nàng có thể mang đến cho hắn cái gì?
Ngoại trừ giãy giụa vô tận cùng lựa chọn vứt bỏ mọi thứ, chẳng còn gì khác.
Vân Trân biết rõ điều gì tồn tại giữa bọn họ.
Cho nên, nàng càng không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể giấu hết tất cả tình cảm, từ xa nhìn hắn, nhìn hắn cùng một nữ nhân khác...
"Huynh thật sự đã quyết định?"
Đúng lúc này, sau vách tường bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói thất vọng.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Vân Trân chấn động.
Đó là...
Nàng muốn lập tức rời đi, nhưng dưới chân giống như bị mắc kẹt vào thứ gì đó, dù thế nào cũng không thể cử động, mãi đến khi có một giọng nói khác vang lên.
"Xin lỗi." Triệu Húc nói.
"Huynh, huynh thật là..." Liễu Trản Anh thống khổ nhìn hắn, "Chẳng lẽ lâu như vậy, huynh vẫn..."
"Xin lỗi..."
"Ta không muốn nghe lời xin lỗi." Liễu Trản Anh ngắt lời hắn, "Vốn dĩ, đây là ước định của chúng ta, không trách huynh được! Nhưng, đây là quyết định của huynh, ta không thể thay huynh đi khuyên bảo cô mẫu, cũng không thể khuyên bảo người nhà ta.
Huynh tự mà giải quyết đi..."
Nói tới đây, giọng của Liễu Trản Anh trở nên nghẹn ngào.
Có điều, nàng vẫn cố nén, không cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
Nước mắt của nhi nữ Liễu gia không thể dễ dàng rời!"
"Xin lỗi."
Nhưng chờ đợi nàng vẫn chỉ có hai chữ này.
"Hay, hay lắm!" Liễu Trản Anh lảo đảo lùi hai bước, "Hay lắm! Ước định một năm trước của chúng ta cứ hủy như vậy đi! Ta hi vọng, huynh có thể chịu đựng được lửa giận của người Liễu gia!"
Dứt lời, nàng lập tức bở đi.
Đằng sau vách tường an