"Đi thôi.
" Nghỉ ngơi một chút, Triệu Húc nói với nàng.
"Vâng.
" Vân Trân gật đầu.
Nàng ngẩng đầu nhìn nơi chứa đầy thảo dược đan dược trân quý trước mặt, hít sâu một hơi.
Ngọc linh chi chín lá cứu mạng Lệ Vô Ngân ở đây!
Chỉ cần vào đó, sẽ có thể tìm được ngọc linh chí chín lá.
Tìm được ngọc linh chi chín lá rồi, những dược liệu còn lại đều tương đối dễ tìm.
Nói không chừng bên phía sư phụ đã tìm đủ dược liệu rồi.
Cho nên, nàng bắt buộc phải lấy được ngọc linh chi chín lá!
Nghĩ đến đây, Vân Trân bỗng cảm thấy trái tim mình khuyết một mảng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Đúng vậy, chờ lấy được ngọc linh chi chín nàng, nàng phải rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành, cũng phải rời xa người này.
Lúc trước, Lưu Vân Bạch hợp tác với nàng, muốn nàng hồi kinh.
Khi ấy, nàng không hề do dự, liền đồng ý.
Nàng cũng nói không rõ bản thân trở về rốt cuộc có bao nhiêu phần vì tìm thuốc cho Lệ Vô nhân, lại có bao nhiêu phần vì lần nữa gặp người trước mặt.
Trước khoảnh khắc này, nàng không dám nghĩ.
Bởi vì nàng sợ nghĩ rồi, bản thân sẽ luyến tiếc rời đi, sẽ mềm lòng, không thể trong thời gian hữu hạn tìm đủ dược liệu cho Lệ Vô Ngân.
Nhưng hôm nay, nàng biết ngọc linh chí chín lá đặt ngay phía trước, mục đích nàng tới kinh thành sắp được thực hiện, nàng nên rời đi!
Giờ phút này, cảm giác luyến tiếc đột nhiên như thủy triều dâng trào nuốt lấy nàng.
"Sao thế?" Triệu Húc phát hiện nàng đứng yên không nhúc nhích, quay đầu dò hỏi.
Vân Trân xoa mũi, điều chỉnh cảm xúc của mình.
"Đi thôi.
"
Nói xong, Vân Trân đi về phía trước.
Nhưng, thời điểm nàng bước qua sàn nhà sáng màu, một sợi chỉ mong như tơ nhện đứt ngay dưới chân nàng.
"Cẩn thận!"
Vân Trân còn chưa kịp phản ứng, Triệu Húc đã nhào tới ôm lấy nàng, lăn vài vòng dưới đất.
Bịch!
Một tiếng vang lớn, một lồng sắt từ trên trời giáng xuống nện ngay vị trí vừa rồi của Vân Trân.
Nếu không phải Triệu Húc kịp thời đẩy nàng ra, chỉ sợ hiện giờ nàng đã bị nhốt trong lòng sắt.
Tại sao lại như vậy?
Vân Trân và Triệu Húc từ dưới đất bò dậy, kinh ngạc nhìn lồng sắt kia.
"Sao lại có