Cuối cùng, ngay thời điểm Triệu Húc không nhịn được mà muốn kéo nàng ra khỏi người mình, Vân Trân đã tìm được dạ minh châu.
Khoảnh khắc dạ minh châu được lấy ra, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Dạ minh châu phát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng xung quanh.
Không dám nhìn Triệu Húc, Vân Trân hoang mang đặt dạ minh châu bên vách quan tài, nơi nàng dường như vừa sờ được văn tự.
"Cái gì đây?"
Khi dạ minh châu chiếu sáng văn tự trên vách, Vân Trân cảm thán một tiếng.
Vân Trân bị phản ứng cả nàng thu hút, không thể không bỏ qua phản ứng cơ thể ở nơi nào đó, ép buộc bản thân nhìn tới hướng chiếu sáng.
Ngay lập tức, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia ngưng trọng.
"Phía sau." Triệu Húc nhìn chằm chằm văn tự, nói với Vân Trân.
Tay Vân Trân hơi run lên, tiếp tục dời ra sau.
Xem đoạn văn tự tiếp theo, hai người trong quan tài đều im lặng.
Sự trầm mặc này khác với sự trầm mặc xấu hổ lại quẫn bách trước đó.
Sự trầm mặc này là bị nội dung văn tự trên vách quan tài làm cho im lặng.
"Sao...!Sao lại như vậy?"
Nửa ngày sau, Vân Trân chất phác hỏi.
Triệu Húc mím môi, thần sắc không rõ.
"Ngươi biết bảo tàng của Thương Vương?" Một lát sau, Triệu Húc hỏi.
"Cũng không tính là biết, chỉ nghe nói một ít." Vân Trân chột dạ nói dối.
Nếu là ngày thường, khẳng định Triệu Húc sẽ phát hiện sự chần chờ trong lời nói của nàng.
Nhưng hiện tại, trong đầu hắn chỉ toàn nội dung đoạn văn tự kia, ngay cả phản ứng nửa người dưới cũng bị hắn tạm thời quên mất, cho nên nào còn có thể phát hiện sự khác thường của Vân Trân?
Vân Trân không khỏi căng thẳng.
Nàng hoàn toàn không ngờ nội dung khắc trên vách trong quan tài lại có liên quan tới bảo tàng của Thương Vương!
Nội dung này thật sự khiến người ta lọt vào sương mù, cái gì là đỉnh cao, cái gì là mệnh cửu thiên, lung tung rối loạn, có điều Vân Trân có thể xem hiểu một ít.
Đoạn văn tự này nói bảo tàng của Thương Vương không giấu ở sa mạc, địa cung ở