Chỉ cần trên đời này còn ngọc linh chi chín lá, vậy hắn sẽ giúp nàng tìm được.
Cho dù là vực sâu hay góc biển.
Cho dù không có, hắn cũng sẽ nghĩ cách để có.
...
Lời Triệu Húc nói khiến Vân Trân khiếp sợ.
Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Có lẽ, chính là như vậy.
Có lẽ, chính là như vậy.
Nhưng rốt cuộc là vì sao?
Tại sao hắn lại nói lời này?
Tại sao muốn giúp nàng?
"Ngươi quên rằng ước định trước đó của chúng ta rồi sao?" Triệu Húc tiếp tục đè vai nàng, nói, "Nếu ta thay ngươi tìm được ngọc linh chi chín lá, ngươi phải rời khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành!"
Đúng vậy.
Từng có ước định như thế.
Thì ra là vậy.
Đôi mắt Vân Trân lập lòe.
Là như thế.
Xem ra là nàng sai, là nàng nghĩ sai rồi.
"Vâng, nô tỳ vẫn còn nhớ." Trong mắt Vân Trân lại sáng ngời, "Điện hạ ngài nói không sai.
Ngài giúp nô tỳ nhiều như vậy, cho dù cuối cùng vẫn không tìm được ngọc linh chi chín lá, nô tỳ cũng sẽ cảm kích ngài."
Khi Vân Trân nói, Triệu Húc luôn nhìn nàng.
Nhưng nghe nàng nói xong, cung mày hơi nhíu lại.
Hắn không thích nghe lời này.
Không thích.
Nhưng, đây vốn dĩ là giao dịch của họ, hắn không thể phản bác.
"Đi thôi."
Cuối cùng, hắn rút tay về, nâng bước rời đi.
Vân Trân nhìn theo tấm lưng hắn, thở dài, vội đi theo.
...
Ban đầu, Vân Trân không biết bọn họ đang ở nơi nào trong cung, chỉ cảm thấy xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, một bóng người cũng không thấy.
Hơn nữa, nơi này thoạt nhìn vô cùng cũ nát, một chút cũng không giống hoàng cung mà nàng biết.
Mãi đến lúc sau, khi bọn họ tới hoa viên mọc đầy cỏ hoang, nghe sau vách tường có tiếng ca ê ê a a của nữ nhân.
Tiếng ca kia có chút kỳ quái, nhạc điệu lung tung, khi cao khi thấp, ca từ cũng đứt quãng.
Trong đêm đột nhiên truyền ra tiếng ca của nữ nhân, thật sự dọa người.
"Đó là phi tử của tiên hoàng." Lúc này, giọng của Triệu Húc vang lên.
"Phi tử...!Của tiên hoàng?" Vân Trân mở to hai mắt, trong đầu lóe lên một