Sau này Vân Trân mới biết, Thịnh Lang Hoàn "thất sủng" là vì nàng ấy từng một lần từ chối hoàng đế triệu kiến.
Nàng ấy hiện giờ chẳng qua là một tài tử nhỏ nhoi, cho dù hoàng đế có hứng thú với nàng ấy, nhưng tốt xấu gì cũng là ngôi cửu ngũ, đương nhiên không chịu được kẻ "không biết tốt xấu" như vậy.
Không trị tội nàng ấy đều là nể tình chuyện đêm đó mà cho qua.
Cũng chính vì nguyên nhân này, người trong cung có thói quen dẫm thấp nịnh cao, Thịnh Lang Hoàn không được sủng ái, đồ đưa tới Tiêu Phòng Viện liền theo đó ít đi.
Vân Trân từ Liễu Hoán Hoán biết được chuyện Thịnh Lang Hoàn thích Lưu Vân Bạch.
Nhưng dù biết rõ, nàng cũng không khuyên được.
Khuyên nàng ấy nhìn rõ tình cảnh hiện tại, lấy lòng hoàng đế, để ngày tháng của bản thân thoải mái hơn chút sao? Hay là khuyên nàng ấy từ bỏ Lưu Vân Bạch, nói hắn không phải người thích hợp?
Dù là thế nào, Vân Trân đều không tiện mở miệng.
Nàng và Thịnh Lang Hoàn là "tỷ muội", nhưng trên thực tế, cho dù nàng thật sự là nữ nhi quận thủ Lẫm Châu thất lạc nhiều năm, giữa hai người cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Nếu nói, ngược lại khiến Thịnh Lang Hoàn chán ghét cùng nghi kỵ, nàng cần gì phải làm thế?
Chỉ có thể nói, mỗi người có một duyên phận.
Thịnh Lang Hoàn là người thông minh, Vân Trân tin nàng ấy sẽ có quyết định.
...
Đến cuối tháng năm, chuyện có trộm lẻn vào Tàng Bảo Lâu đã dần phai nhạt.
Ngay hôm qua, Vân Trân nghe người ta nói Ngụy thống lĩnh của cấm vệ doanh đã được triệu về phục chức.
Người của cấm vệ doanh tìm lấy như vậy vẫn không tìm được kẻ đột nhập Tàng Bảo Lâu, cho nên cuối cùng, chỉ có thể tăng cường thủ vệ Tàng Bảo Lâu, đề phòng tên trộm lần nữa lẻn vào.
Vân Trân vẫn không hết hi vọng, lần nữa tới Tàng Bảo Lâu.
Có điều lần này, nàng không đi cửa lớn, mà thông qua con đường kia.
Trước khi đi, nàng nhờ Lưu Vân Bạch giúp nàng tìm một ít công cụ leo trèo.
Mang theo công cụ vào đường hầm, tốn hết cả một buổi sáng, nàng mới dọc theo vách tường trong đường hầm chậm rãi bò lên Tàng Bảo Lâu.
Tìm kiếm một vòng, vẫn không tìm